Sau đó Lâm Tiếu thấy mắt của anh mình như dính trên rèm cửa bếp sau. Dần dần, những vị khách khác cũng đến, Thẩm Vân trong bếp sau chạy ra ngoài mấy chuyến, Lâm Dược Phi chờ mỗi lần Thẩm Vân từ bếp sau đi ra.
Bữa cơm này ăn hai tiếng đồng hồ, Lâm Tiếu sớm đã ăn no rồi, anh còn ngồi trong quán mãi không chịu đi.
Lâm Tiếu nôn nóng: “Anh, sao còn chưa đi nữa?”
“Em còn phải về nhà làm bài tập nữa đó.”
Lâm Dược Phi lưu luyến không nỡ đứng lên: “Lúc nãy sao em không làm bài tập ở đây?”
Lâm Tiếu trừng to mắt, ở quán bên ngoài sao làm được?
Lâm Dược Phi: “Sao không thể làm? Vĩ nhân đọc sách chốn thị thành náo nhiệt. bàn ghế trong quán đều ngay ngắn, sao em không thể làm bài tập?”
Sau khi trời tối thì lạnh hơn, Lâm Dược Phi dùng khăn choàng quấn kín kẽ mặt của Lâm Tiếu, chỉ để lộ đôi mắt bé nhỏ.
Lâm Tiếu bị khăn choàng quấn đến khó thở, vội vàng giơ tay kéo lỏng, lộ ra một khe hở ở mũi.
Về đến nhà, Lâm Tiếu lập tức chuẩn bị múa bút, hôm nay thời gian bắt đầu làm bài tập quá trễ.
Lâm Tiếu làm bài tập, hoàn thành nhiệm vụ ôn tập cuối kỳ giáo viên quy định, dọn dẹp cặp sách, đánh răng rửa mặt rửa chân rửa mông như đánh trận, cuối cùng kịp giờ đi ngủ nằm lên giường.
“Anh ơi, ngày mai em phải đến nhà tắm.” Lâm Tiếu nằm trên giường gọi anh trai.
“Biết rồi.” Giọng của Lâm Dược Phi từ phòng nhỏ truyền đến.
Lâm Tiếu nằm một mình trên giường, học giống mẹ, đắp một chiếc áo gối lên đèn đầu giường.
Lúc trước khi mẹ làm ca đêm, Lâm Tiếu ngủ một mình không dám tắt đèn, đều là ngủ thế này.
Từ nhỏ cô đã quen tự ngủ lúc mẹ làm ca đêm, thế nhưng hôm nay lại không quen, rõ ràng sau khi mẹ đổi công việc ngày nào cũng ngủ cùng cô chỉ mới không lâu.
Mình đã trở nên nhõng nhẽo nhanh vậy sao.
Lâm Tiếu nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, chạy đến nhà vệ sinh, lại chạy đến nhà bếp rót nước uống.
Lâm Dược Phi nghe thấy động tĩnh từ trong phòng đi ra: “Em còn không ngủ thì sáng mai dậy không nổi đâu.”
Lâm Tiếu ấm ức: “Em ngủ không được.”
Lâm Dược Phi: “Ngủ không được thì làm tiếp hai trang sách bài tập toán.”
Lâm Tiếu mở to mắt, anh trai là ma quỷ à?
Lâm Tiếu lật đật chạy về giường, chăn đắp qua đầu, ôm nỗi khủng hoảng về làm đề toán nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi trong một giây.
Hôm sau, Lâm Tiếu tan học chạy ra ngoài, anh trai lại đúng giờ đến cổng trường đón cô.
“Anh, hôm nay mẹ có gọi điện thoại cho anh không?” Lâm Tiếu hỏi.
Lâm Dược Phi: “Gọi rồi. Hôm nay mẹ dẫn bà ngoại đến bệnh viện chụp hình, không có vấn đề gì to tát, chỉ là phải nằm ở nhà tịnh dưỡng.”
Lâm Tiếu nhẹ nhõm thở phào, tảng đá lớn đè trên đầu tim đã dọn đi rồi, bà ngoại không sao.
Lâm Tiếu nở nụ cười, nhưng Lâm Dược Phi vẫn nhíu mày. Giọng mẹ trong điện thoại rất mỏi mệt, như đã xảy ra chút chuyện không mấy vui vẻ với cậu mợ, đương nhiên không cần nói với Lâm Tiếu những chuyện này.
“Mẹ phải ở quê chăm sóc bà ngoại mấy hôm.” Lâm Dược Phi nói.
“Mấy hôm ạ?” Lâm Tiếu hỏi ngay.
Lâm Dược Phi: “Anh không biết, chờ bà ngoại đỡ hơn mẹ lại về. Có thể là vài ngày, cũng có thể là mười mấy ngày.”
Mười mấy ngày? Vậy há chẳng phải anh trai sẽ làm đại vương trong nhà mười mấy ngày đó sao, cô là con khỉ nhỏ chịu sự quản lý của anh trai.
Lâm Tiếu khôi phục tinh thần, phát hiện anh trai lại quẹo qua đường đến quán lẩu thịt dê, Lâm Tiếu ngạc nhiên: “Anh ơi, hôm nay vẫn ăn lẩu thịt dê sao?”
Lâm Dược Phi: “Ừm.”
Lâm Tiếu khá vui mừng lại vừa sốt ruột, lẩu thịt dê ngon hơn nhà ăn mà: “Nhưng hôm nay em phải đến nhà tắm.”
Lâm Dược Phi: “Anh biết, hôm nay chúng ta ăn nhanh về nhanh.”
Lâm Tiếu yên tâm rồi.
Sau đó phát hiện mình yên tâm quá sớm rồi.
Ăn nhanh của anh trai, tốn một nửa tiếng đồng hồ.
Lâm Tiếu bất lực, vừa không ngừng hối thúc anh trai, vừa miễn cưỡng lật sách ôn tập trong quán lẩu thịt dê.
Lúc Lâm Dược Phi đưa Lâm Tiếu đến cửa nhà tắm, khoảng cách nhà tắm đóng cổng chỉ còn nửa tiếng đồng hồ.
Bản thân Lâm Dược Phi đến nhà tắm nam, nói với Lâm Tiếu: “Sau khi em vào thì tìm người lớn kỳ lưng cho em, miệng ngọt chút, nhớ gọi dì, nói cảm ơn.”
Lâm Tiếu lắc đầu, tìm dì xa lạ kỳ lưng giúp cô, cô không mở miệng được.
Lâm Dược Phi không hiểu Lâm Tiếu ngại cái gì. Lúc nhỏ toàn là cha dẫn anh đến nhà tắm để tắm rửa, sau này cha bệnh, lúc ấy anh xấp xỉ tuổi của Lâm Tiếu bây giờ, Lâm Dược Phi tự đến nhà tắm nam, cũng là tìm chú bác xung quanh giúp anh kỳ lưng.
Từ nhỏ anh đã đẹp, miệng ngọt, hoàn toàn không có ai từ chối anh. Chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Một đứa trẻ bé xíu như em, kỳ hai cái là xong, cũng không mệt.”
Lâm Tiếu liều mạng lắc đầu: “Em không cần kỳ lưng, người em không ngứa.”