Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 99 - Chương 99.

Chương 99. - Chương 99. -

“Bà ngoại trật lưng có nghiêm trọng không ạ?” Lâm Tiếu sốt sắng hỏi.

Lâm Dược Phi: “Không biết nữa, chắc không có chuyện lớn gì đâu.” Anh đã không nhớ nổi kiếp trước có chuyện này hay không nữa, tự an ủi bản thân rằng nếu đã không có ấn tượng thì chắc là không nghiêm trọng.

Lâm Tiếu kéo ống tay áo anh trai: “Anh ơi, vậy anh đến văn phòng cô giáo Từ xin nghỉ cho em đi.”

Lâm Dược Phi ngờ vực hỏi: “Xin nghỉ gì?”

Lâm Tiếu: “Xin nghỉ về quê đó.”

Lâm Dược Phi: “Em không có đi. Em đang học mà, sao về quê được. Hơn nữa, các em sắp phải thi cuối kỳ rồi.”

Lâm Tiếu ngây ra: “Không dẫn em theo hả?”

Mẹ về quê, nhưng không dẫn cô theo.

“Vậy em làm sao đây?” Lâm Tiếu sốt ruột.

Lâm Dược Phi: “Chẳng phải còn anh ở nhà sao, anh chăm em.”

Lam Tiếu hít ngược vào một ngụm khí lạnh, mẹ về quê, trong nhà chỉ còn lại cô và anh trai. Chờ đến khi mẹ về, cô còn sống không?

Lâm Tiếu lo lắng trong lòng về đến nhà, muốn xin mẹ dẫn cô về quê thăm bà ngoại.

“Tiếu Tiếu, mấy ngày tiếp theo để anh ở nhà chăm sóc con, con chịu không?”

Lúc mẹ hỏi Lâm Tiếu với vẻ mặt lo âu, Lâm Tiếu ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ.”

Bà ngoại trật lưng, mẹ đã rất lo rồi, cô không thể để mẹ còn hao tâm vì cô.

Lữ Tú Anh dặn dò Lâm Dược Phi hết lần này đến lần khác phải chăm sóc em gái thế nào: “Cơm sáng con mua ở ngoài, cơm tối hai con đến nhà ăn trong xưởng ăn.”

“Lúc không kịp đón em thì bảo em đến văn phòng cô giáo Từ chờ con, ngày mai con đến nói với cô giáo Từ trước một tiếng.”

“Quần áo Tiếu Tiếu thay ra, con vò cổ áo và tay áo trước, cứ dùng máy giặt giặt là được.”

“Không được, mẹ viết lại cho con.”

Lữ Tú Anh cũng rất không yên tâm hai anh em này, bà dọn hành lý xong lại do dự: “Thôi, hay là mẹ không về nữa.”

Lâm Dược Phi đột nhiên nhớ ra, kiếp trước mùa đông năm anh vừa đi làm, bà ngoại cũng trật lưng.

Lữ Tú Anh lo muốn bốc hỏa, mỗi ngày gọi điện thoại về quê mấy lần, nhưng một câu cũng không nhắc đến việc về quê xem thử.

Vì mẹ hoàn toàn không yên tâm để em gái lại cho anh ở kiếp trước chăm sóc.

Lúc ấy mẹ vừa lo cho bà ngoại ở quê, vừa không thể không ở lại nhà chăm sóc mình và em gái, trong lòng chắc như nung như nấu cỡ nào.

Lâm Dược Phi cắt ngang lời mẹ: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, chờ mẹ về đảm bảo Tiếu Tiếu trắng trẻo béo ú.”

Lâm Tiếu mở to mắt: “Anh mới béo.”

Vì không để mẹ lo lắng cho mình có thể chăm sóc em tốt hay không, Lâm Dược Phi đảo khách làm chủ dặn dò Lữ Tú Anh: “Mẹ, đồ mẹ soạn có đủ chưa? Nghĩ xem có thiếu gì không?”

“Mẹ, sau khi về quê mẹ xem tình hình bà ngoại, không được thì tìm chiếc xe Van to chút để bà ngoại nằm đưa đến bệnh viện chụp hình.”

“Mẹ, một mình mẹ lên đường về quê tuyệt đối phải chú ý an toàn, cuối năm trộm cướp nhiều lắm, mẹ ở bến xe và trên xe chắc chắn phải để ý.”

Lữ Tú Anh nghe đến phiền: “Tên nhóc con như con sao còn dài dòng hơn bà nội nữa.”

Quả nhiên, Lữ Tú Anh không còn lo hai anh em ở nhà nữa, Lâm Dược Phi thành công chuyển dời lực chú ý của bà.

Ngày hôm sau, buổi sáng Lâm Dược Phi đưa Lâm Tiếu đến trường trước rồi đưa Lữ Tú Anh đến bến xe.

“Mẹ, sau khi về đến quê rồi thì gọi điện thoại cho con, con viết số điện thoại đơn vị trên sổ.”

Lữ Tú Anh: “Rồi rồi rồi, con thật sự dài dòng y như bà nội vậy.”

Lữ Tú Anh miệng thì chê, nhưng trong đáy mắt lại không giấu nổi ý cười.

Buổi chiều tan học, Lâm Tiếu thấy anh đúng giờ đến cổng trường đón cô, cô thấp thỏm hỏi: “Anh ơi, mẹ đã về quê rồi ạ?”

Lâm Dược Phi: “Ừm, mấy hôm nay em giao cho anh chăm, nghe lời chút.”

Lâm Tiếu vội nói: “Em nghe lời nhất rồi.”

Cô thở dài trong lòng, trời, mẹ không ở nhà, anh xưng đại vương.

Lâm Tiếu ngồi trên yên sau xe đạp của anh, phát hiện anh chạy mãi chạy mãi rồi quẹo: “Anh, anh chạy sai đường rồi, anh muốn đi đâu đấy?”

Lâm Dược Phi: “Dẫn em đi ăn lẩu thịt dê.”’

“Chẳng phải mẹ bảo anh dẫn em đến nhà ăn trong xưởng ăn cơm sao?” Lâm Tiếu hỏi.

Lâm Dược Phi: “Nào nhiều lời thế, cho em ăn no chẳng phải là được rồi sao!”

Ngồi lên ghế dài của quán ăn, Lâm Tiếu mới tin anh thật sự dẫn cô đi ăn lẩu thịt dê.

Quao, không phải cuối tuần mới có thể đến quán ăn sao?

Lúc Lâm Tiếu và anh trai đi vào thì quán vẫn chưa đến giờ cơm tối, hai người là bàn khách duy nhất. Anh hiển nhiên không coi mình là khách, chạy vào bếp sau mấy chuyến, tự rửa rau, tự bưng món, tự xới cơm.

Anh không chỉ không coi mình là khách, cũng không coi Thẩm Vân là nhân viên phục vụ, luôn bảo Thẩm Vân ngồi xuống ăn chung.

Thẩm Vân từ chối mấy lần xong thì xoay đầu trốn vào bếp sau.

Bình Luận (0)
Comment