Sau đó Lâm Tiếu nhìn thấy Lâm Dược Phi nhe tám cái răng với Thẩm Vân: “Trùng hợp quá, anh cũng thích thịt dê có vị gốc.”
Lâm Tiếu cúi đầu nhìn một bát bỏ đầy rau mùi, hành băm, tỏi băm, chao và hẹ trước mặt anh hai. Đây chính là vị gốc của thịt dê?
Thẩm Vân nhìn theo tầm mắt của Lâm Tiếu, cũng không kìm nổi cười lên, cô ấy bước vội về bếp sau, lúc xoay người, má có hơi đỏ.
Lâm Dược Phi sớm đã phát hiện rồi, em gái vô dùng hữu dụng.
Lần nào anh đối xử tốt với em gái chút ở trước mặt Thẩm Vân, đôi mắt nhìn anh của Thẩm Vân sẽ thay đổi đôi chút.
Nói ra thì, đời này anh tìm thấy Thẩm Vân cũng may nhờ có em gái... Nếu hôm ấy không dẫn em gái đến công trường, anh sẽ không đi ăn lẩu thịt dê, cũng sẽ không gặp Thẩm Vân.
Thẩm Vân lại bưng món ra, lúc cô ấy đi ngang qua bàn mình, Lâm Dược Phi lập tức gắp lá cải trắng mềm nhất trong nồi cho Lâm Tiếu, rồi giúp gắp phần cọng bỏ vào bát mình.
Ánh mắt Thẩm Vân dừng lại hai giây, Lâm Dược Phi hét vang trong lòng, cô ấy thấy rồi.
Thẩm Vân xoay người đi, Lâm Dược Phi lập tức giơ đũa gắp lá cải còn lại trong nồi lên.
Lâm Tiếu bưng bát chờ anh tiếp tục gắp cho mình, nhưng lại nhìn thấy đũa anh trai chuyển hướng, bỏ hết vào bát của anh.
Lâm Tiếu: “...”
Lâm Tiếu cảm thấy “trúng tà” là một chuyện cực tốt.
Từ sau khi “trúng tà”, mỗi tuần anh hai đều dẫn cô đến tiệm ăn.
Năm nay Lâm Tiếu tám tuổi, lần đầu trải qua tháng ngày vui vẻ ở quán ăn mỗi cuối tuần.
Lữ Tú Anh lén hỏi Lâm Tiếu: “Con thích chị Thẩm Vân không?”
Lâm Tiếu gật đầu không chút do dự: “Thích ạ.”
Nhờ chị Thẩm Vân, anh trai mới dẫn cô đi ăn lẩu thịt dê hàng tuần, tất nhiên cô thích chị Thẩm Vân rồi.
Mùa đông này và năm ngoái lạnh như nhau, nhưng vì bữa lẩu thịt dê mỗi tuần, trong lòng Lâm Tiếu trở nên rất ấm áp.
Sắc mặt Lâm Tiếu hồng hào hơn năm ngoái, mùa đông này Lữ Tú Anh cũng không còn lạnh cóng tay chân nữa, ban ngày ban đêm đều ấm.
Lữ Tú Anh nhìn thấy sự thay đổi trên cơ thể của mình và Lâm Tiếu, cũng không còn xót tiền đến quán ăn nữa: “Xem ra mùa đông nên ăn nhiều thịt dê vào.”
Lâm Tiếu gật đầu: “Mùa đông nên ăn nhiều thịt dê.”
Nhưng mà mùa hè thì phải làm sao đây?
“Chị Thẩm Vân, mùa hè chị có thể đổi sang làm ở quán cơm không ạ?” Lần nữa đi vào quán lẩu thịt dê, Lâm Tiếu gặp được chị Thẩm Vân bèn hỏi.
Thẩm Vân cười: “Tại sao vậy?”
Lâm Tiếu: “Vì mùa hè em không muốn ăn thịt dê ưm ưm.” Anh trai bịt miệng cô lại làm gì.
Hai má Thẩm Vân nhuộm màu đỏ nhạt, thấp giọng nói với Lâm Tiếu: “Chỗ này mùa đông bên chị bán lẩu thịt dê, mùa hè bán xiên nướng thịt dê.”
Từ quán lẩu thịt dê trở thành quán đồ nướng, bán đồ nướng, rượu bia, đậu phộng đậu nành.
Lâm Tiếu vội hỏi: “Chỉ có bia thôi ạ? Có Bắc Băng Dương, Kiến Lực Bảo không chị?”
Thẩm Vân cười: “Có luôn.”
Lâm Tiếu vô cùng hài lòng, chỗ chị Thẩm Vân làm toàn bán đồ cô thích.
Thẩm Vân quay vào bếp sau, Lâm Dược Phi dùng đũa gõ đầu Lâm Tiếu: “Mùa hè cái gì, không cho trù anh em.”
“Mùa hè thì không cần đến quán này nữa.”
Lâm Tiếu ai da một tiếng ôm đầu: “Tại sao chứ?”
Lâm Dược Phi: “Vì mùa đông này anh em sẽ theo đuổi được chị dâu em đến tay.”
Lâm Tiếu khó hiểu: “Sau khi theo đuổi được thì không dẫn em đến đây ăn cơm nữa sao?”
Lâm Dược Phi: “Nói thừa.” Thẩm Vân năm nay mới mười bảy tuổi, trong kế hoạch của anh, sau khi Thẩm Vân và anh làm người yêu thì không cần làm thêm nữa, mình nuôi cô ấy học tiếp.
Đương nhiên Lâm Tiếu không biết anh mình nghĩ vậy, trong sự hiểu biết của cô, chị Thẩm Vân luôn làm việc ở quán ăn này, lúc anh chưa theo đuổi được ngày nào cũng đến ăn cơm, sau khi theo đuổi được thì không đến ăn nữa.
Lâm Tiếu bị sự hai mặt của anh trai dọa ngốc: “Anh, sao anh có thể như vậy!”
Lâm Tiếu lạch bạch chạy vào bếp sau, cảnh báo chị Thẩm Vân: “Chị Thẩm Vân, chị tuyệt đối đừng bị anh em theo đuổi được đấy.”
Thẩm Vân sững sờ, hai má ửng đỏ hỏi: “Tại sao vậy?”
Lâm Tiếu: “Chờ anh em theo đuổi được chị rồi, anh ấy sẽ không còn dẫn em đến quán này nữa.”
Thứ hai, Lâm Tiếu tan học, vậy mà nhìn thấy anh hai đến cổng trường đón cô.
“Hôm nay sao anh đến đón em? Chúng ta đi ăn lẩu thịt dê sao ạ?” Lâm Tiếu chạy đến trước mặt anh hai.
Lâm Dược Phi: “Ăn lẩu gì mà ăn? Mẹ đang dọn đồ ở nhà kia kìa.”
“Bà ngoại trật lưng rồi, mẹ chúng ta phải về quê một chuyến.”