“Mẹ ơi, rốt cuộc trúng tà là gì vậy ạ?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh không mê tín lắm, cũng không muốn nói quá nhiều chuyện mê tín với Lâm Tiếu, cho nên bà nói cho có lệ: “Trúng tà là trở nên kỳ lạ.”
Vẻ mặt Lâm Tiếu nghiêm trọng: “Vậy con thấy anh trúng tà thật rồi.”
Lữ Tú Anh giật mình: “Tại sao con nói vậy?”
Lâm Tiếu: “Tại dạo này anh kỳ lạ vô cùng.”
Lâm Tiếu xòe đầu ngón tay liệt kê cho mẹ xem.
Anh không ngừng mua đồ về nhà, quần áo, giày da, keo vuốt tóc, tạp chí thời trang... Toàn là đồ lúc trước anh không mua.
Ngày xưa anh rửa mặt thì cứ hất một miếng nước lên mặt đã coi như xong chuyện, giờ rửa mặt phải đun nước nóng, pha loãng bằng nước lạnh, dùng nước ấm rửa mặt còn dùng xà phòng thơm cọ.
Ngày xưa cả kem dưỡng da cũng không dùng, giờ không chỉ dùng kem dưỡng da, mà còn dùng cả kem ngọc trai.
Mua về nhà hai chai kem ngọc trai, một chai để trong phòng mẹ, một chai để trong phòng mình. Mẹ không nỡ dùng, còn anh thì ngày nào sáng tối rửa mặt xong cũng phải lấy một đống lớn bôi lên mặt.
Điều kỳ lạ nhất là, bây giờ sáng nào anh cũng phải gội đầu.
Mới sáng sớm, gội đầu.
Gội đầu xong dùng máy sấy của mẹ, tiếng máy sấy ù ù mỗi ngày đúng giờ gọi mẹ tỉnh giấc.
Lữ Tú Anh nghe Lâm Tiếu liệt kê “Mười chứng cứ lớn anh trai trúng tà” xong, cười đến mức ngã lên sô pha không đứng dậy nổi: “Ôi trời, không thể cười nữa, đau bụng.”
Khó khăn lắm Lữ Tú Anh mới dừng lại được, há to miệng thở hổn hển: “Anh con không phải trúng tà.”
Là muốn tìm người yêu rồi.
Lữ Tú Anh thật sự không ngờ lúc con trai mình muốn tìm người yêu ấy vậy mà lại thế này, ngày thường trông chảnh thế, bà còn tưởng con trai sẽ chảnh chọe đứng ở đó chờ con gái người ta theo đuổi nữa kìa, không ngờ Lâm Dược Phi chủ động như vậy.
“Không cần quan tâm anh con, cứ để anh con hành xác đi.”
“Nhưng giờ sáng nào anh cũng đun nước rửa mặt gội đầu, hơi tốn gas.”
Lữ Tú Anh đã mua hai chai Coca lớn và hai chai Sprite lớn. Uống hết nước thì rửa chai sạch sẽ cẩn thận, mỗi tối đổ nước vào để lên lò sưởi.
Sáng tinh mơ hôm sau, nước trong chai lớn rất nóng, pha với chút nước nguội, vừa hợp để rửa mặt gội đầu.
Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi: “Sau này sáng sớm khỏi đun nước nữa, dùng nước trong chai lớn đánh răng rửa mặt.”
Nước trong hai chai lớn thuộc về Lâm Dược Phi, một chai thuộc về Lữ Tú Anh, một chai thuộc về Lâm Tiếu.
Mỗi sáng Lâm Tiếu dùng nước trong chai lớn rửa mặt, nước ấm ấm rất dễ chịu.
Anh hai mỗi sáng bôi kem dưỡng da, kem ngọc trai, vuốt tóc, thơm phức đi ra khỏi nhà.
Buổi tối cả người đầy mùi lẩu thịt dê, thối ình về đến nhà.
Lâm Tiếu phát hiện lẩu thịt dê mình ăn thì ngon lành, nhưng nếu mình không được ăn, chỉ ngửi mùi lẩu thịt dê xộc ra thì sẽ thấy khó ngửi.
“Anh hai, anh như từ trong chuồng dê chạy ra vậy.” Lâm Tiếu bóp mũi nói.
Lâm Tiếu càng chê, Lâm Dược Phi càng chọc cô, cởi áo khoác ra đắp lên đầu Lâm Tiếu. Lâm Tiếu hét to chạy ra: “Thối chết mất.”
Lẩu thịt dê biến thành nhà ăn của Lâm Dược Phi, ngày nào Lâm Tiếu cũng có thể ngửi thấy mùi thịt dê trên người anh trai.
Lữ Tú Anh hỏi anh: “Ngày nào cũng đến tiệm ăn, có đủ tiền không con? Mẹ cho con thêm chút nhé.”
Lâm Dược Phi không cần: “Con nào tiêu được một nửa tiền lương.”
Hễ đến cuối tuần, Lâm Dược Phi lại mời mẹ và em gái đến tiệm ăn, còn là tiệm gì thì chắc khỏi cần nói.
Mùa đông giá lạnh ăn một nồi lẩu thịt dê nóng bốc khói nghi ngút, thật sự là chuyện hưởng thụ mãn nguyện không gì bằng. Lâm Tiếu đã tập thành thói quen, thứ bảy hàng tuần thì bắt đầu mong chờ lẩu thịt dê cuối tuần.
Tất cả món trong quán lẩu thịt dê, Lâm Tiếu đã nếm hết một lần rồi. Lần nào cũng phải gọi thịt dê tươi mềm, thịt dê chế biến khác thì khi có khi không.
Món chính nếu không phải là bánh nướng tuyệt phối với canh thịt dê, thì dứt khoát ăn hết thịt xong thì bỏ mì vào canh thịt dê, sợi mì hút nước súp tươi ngon, lần nào Lâm Tiếu cũng ăn đến không thèm nói chuyện.
Tất cả các món trong quán lẩu thịt dê, gia vị pha nước chấm trừ chao và hẹ ra, Lâm Tiếu đã ăn qua hết rồi, đều rất thích chúng.
Lần nào lúc pha nước chấm anh trai cũng bỏ chao và hẹ, lúc nào cũng muốn cho Lâm Tiếu thử, Lâm Tiếu kiên quyết từ chối. Hai thứ này ngửi mùi quá nồng, cô ngửi chút thì đã biết chắc chắn mình không thích ăn.
Thấy Lâm Dược Phi lại lần nữa có ý đồ thêm hẹ vào bát của mình, Lâm Tiếu dùng đũa chặn muỗng của anh lại, hai anh em dùng đũa và muỗng đánh nhau, Thẩm Vân lên món không nhịn được bật cười.
Cô ấy để một đĩa cải trắng lên bàn, nói giúp cho Lâm Tiếu: “Nước chấm đừng quá nặng vị, vị gốc của thịt dê mới ngon.”
Lâm Tiếu gật đầu liên hồi.
Thẩm Vân: “Lúc chị ăn thịt dê cả tương mè cũng không chấm.”
Động tác gật đầu của Lâm Tiếu cứng lại, cô vẫn phải chấm, tương mè thơm biết bao.