Tay Lữ Văn Lệ run lên, rót nước mạnh hơn làm tan chảy một mảng tuyết lớn.
"Ôi!" Lâm Tiếu gấp đến độ nhảy dựng lên: "Chị ơi, chị rót nước chậm một chút."
Lữ Văn Lệ vội vàng nâng bình nước lên, nhìn Lâm Dược Phi, lần này nhìn thấy em họ, cảm giác trên người em họ đã có sự thay đổi lớn rồi.
Lữ Văn Lệ thở dài: "Mẹ của chị… Xin lỗi."
"Thực sự không sao hết, chị không cần phải phiền lòng vì chuyện này." Lâm Dược Phi nói.
Lữ Văn Lệ: "Chị cũng không chỉ vì chuyện này..." Giọng nói của Lữ Văn Lệ càng ngày càng nhỏ, nửa câu sau không muốn nói nữa.
Có rất nhiều điều khiến cho cô ấy phiền lòng, trường học của họ được chọn là nơi thí điểm cải cách việc làm của sinh viên đại học. Bắt đầu từ năm nay, sinh viên tốt nghiệp không còn được phân phối trong doanh nghiệp nữa, mà thay vào đó thay đổi thành một sự lựa chọn hai chiều.
Chờ đến khi cô ấy tốt nghiệp đã là hai năm nữa, cô ấy không biết sẽ thay đổi thành cái dạng gì.
Ba mẹ vẫn mang tư tưởng cũ, cảm thấy tốt nghiệp đại học sẽ được phân công công việc, không cần lo lắng điều gì nữa.
Điều kiện kinh tế gia đình không giàu có, Lữ Văn Lệ đã sớm biết, trong thời gian học đại học, cô ấy luôn cần cù học hành, cũng không có bất kỳ oán hận nào, nhưng bắt đầu từ khi cô ấy học đại học, mỗi lần cô ấy về nhà mẹ đều nói đến chuyện chờ sau khi tốt nghiệp cô ấy có thể kiếm được bao nhiêu tiền, phải chi cho gia đình bao nhiêu tiền.
Như thể cô ấy có thể trở nên giàu có ngay sau khi tốt nghiệp vậy.
Hôm nay nói để cô ấy mua điện thoại, TV, máy giặt, Lữ Văn Lệ nhìn thấy dáng vẻ của mẹ là biết, nhất định là Lâm Dược Phi sau khi làm việc mua thêm những thứ này cho gia đình, mẹ cô ấy ghen tị đỏ mắt.
Xa hơn nữa, mẹ cô ấy còn nói chờ sau khi cô ấy tốt nghiệp thì nuôi em trai đi học, chờ sau khi cô ấy tốt nghiệp mỗi tháng chi cho gia đình bao nhiêu tiền…
Nhưng bây giờ Lữ Văn Lệ hoàn toàn không biết sau khi tốt nghiệp mình có thể tìm được loại công việc gì, có thể kiếm được bao nhiêu tiền, mỗi lần nghe mẹ nói như vậy đều cảm thấy không thở nổi.
Lữ Văn Lệ là sinh viên đại học nhưng cô ấy không dám chắc chắn rằng mình có thể kiếm được nhiều tiền. Cô đi ra khỏi làng được nhìn thấy nhiều hơn cha mẹ, càng có thể cảm nhận được nhiều sự áp lực hơn.
Tuy rằng Lữ Văn Lệ không nói ra, nhưng Lâm Dược Phi có thể nhìn thấy suy nghĩ trong lòng cô ấy, anh nói với cô ấy: "Chị à, đừng lo lắng, chắc chắn chị có thể tìm được một công việc tốt."
Kiếp trước Lữ Văn Lệ đã có sự nghiệp rất thành tựu rồi.
"Chị không cần quan tâm đến những lời mợ nói, ai vừa đi làm là có thể kiếm được nhiều tiền chứ, chị à, lúc chị tìm việc cũng không thể chỉ nhìn tiền, còn phải xem phát triển lâu dài."
Lâm Dược Phi mơ hồ nhớ rõ, kiếp trước Lữ Văn Lệ tìm việc làm đã giẫm lên cái hố như vậy.
Đại khái là mợ khiến cho cô ấy có áp lực quá lớn, trong lòng lo âu nên muốn kiếm tiền thật nhanh, sau đó thật vất vả mới bò ra khỏi hố, cũng đi không ít đường vòng.
Lâm Dược Phi vốn định chờ hai năm sau khi Lữ Văn Lệ tìm việc làm sẽ nhắc nhở cô ấy, không nghĩ tới sớm như vậy đã có manh mối cho việc tâm tính Lữ Văn Lệ mất cân bằng.
Lữ Văn Lệ kinh ngạc há miệng, hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ nghe được những lời này từ miệng Lâm Dược Phi, đây là em họ cô ấy quen biết sao?
Sao lại nói chuyện với cô ấy giống như cố vấn đại học của cô ấy vậy? Không, so với cố vấn đại học, Lâm Dược Phi càng biết an ủi người khác hơn.
"Chị, chị yên tâm, sau này chắc chắn chị có thể làm nên sự nghiệp."
Tuy rằng Lữ Văn Lệ không tin lời Lâm Dược Phi nói, nhưng có lẽ là thái độ chắc chắn của em họ đã lây nhiễm cho cô ấy, cô ấy thật sự cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lâm Tiếu tức giận, anh trai và chị họ còn đang làm người tuyết, sao lại bắt đầu nói chuyện phiếm rồi chứ?
"Anh! Chị! Mau làm người tuyết đi."
Lữ Văn Lệ phục hồi tinh thần lại, dưới sự thúc giục của Lâm Tiếu, cô ấy vội vàng tiếp tục làm người tuyết. Nhưng mà vừa rồi nơi bị nước tưới có chút xiêu vẹo.
Cuối cùng, ba người hợp lực đặt đầu người tuyết lên.
Lâm Tiếu nghiêng đầu quan sát một lát, đặt cho người tuyết một cái tên "Đầu méo."
Ngày hôm sau, trời nắng, tuyết tan.
"Đầu méo" mà ngày hôm qua Lâm Tiếu làm mãi biến thành cái đầu nhỏ.
Cả nhà dì cả Lữ Tú Lan của Lâm Tiếu cũng tới. Dì cả và dượng cả mang theo ba đứa nhỏ trở về, theo thứ tự là chị họ cả, chị họ hai và anh họ của Lâm Tiếu.
Mọi người nhanh chóng vào nhà, ánh mắt Lâm Tiếu vẫn luôn vây quanh chị họ cả.
"Chị, không phải chị mới sinh em bé sao?" Kỳ nghỉ hè năm ngoái, Lâm Tiếu về quê có gặp dì cả, năm nay lại không thấy, mẹ nói cho cô biết bởi vì chị họ cả vừa sinh em bé xong nên dì cả ở nhà chăm sóc chị họ và em bé.
Lâm Tiếu bấm ngón tay đếm, em bé của chị họ cả đã hơn nửa tuổi.
Lâm Tiếu nôn nóng thò đầu ra xem em bé đang ở đâu.