Chị họ cả Chu Tuệ Quyên sinh xong vóc còn chưa khôi phục, khuôn mặt mập mạp, cười rộ lên lúm đồng tiền ở hai gò má: "Không mang em bé về."
Mùa đông lạnh như vậy, tuyết còn rơi, Chu Tuệ Quyên lo con mình sẽ sinh bệnh.
Lâm Tiếu thất vọng: "Em còn đang chờ em bé gọi em là dì út nữa mà."
Cô muốn trở thành dì út! Thăng chức!
Chu Tuệ Quyên phụt cười một tiếng: "Em bé chưa biết nói chuyện đâu."
Lâm Tiếu nôn nóng hỏi: "Vậy khi nào em bé mới biết nói chuyện ạ, khi nào mới có thể gọi em là dì út ạ?"
Chu Tuệ Quyên: "Qua nửa năm nữa đi."
Lâm Tiếu kêu rên một tiếng: "Còn lâu như vậy sao."
Cả nhà dì cả trở về vì muốn đốt vàng mã cho ông ngoại Lâm Tiếu trước tết.
Trong tay mọi người mang theo tiền giấy và vàng bạc nguyên bảo, Lữ Tú Anh giúp Lâm Tiếu đội mũ và khăn quàng cổ, dặn dò Lâm Dược Phi: "Con giữ con bé nhé."
Đoàn người đi đến đốt tiền giấy cho ông ngoại Lâm Tiếu.
Mộ phần trong thôn đều ở cùng một chỗ, vừa đi tới mộ phần, Lâm Tiếu dựng thẳng lỗ tai lên: "Âm thanh gì thế nhỉ?"
Trong lòng Lữ Tú Anh sợ hãi, trong cánh đồng trống trải, bà không nghe thấy âm thanh gì cả.
Lữ Tú Anh trách móc Lâm Tiếu: "Đừng nói bậy!"
Mợ Hứa Diễm Phương cũng thay đổi sắc mặt: "Đều nói trẻ con có thể nhìn thấy thứ mà người lớn không nhìn thấy… Thế có phải cũng có thể nghe thấy những thứ mà người lớn không nghe thấy hay không?"
Lâm Tiếu không hiểu phản ứng của người lớn vì sao lại kỳ lạ như vậy, cô kéo tay anh trai: "Đúng là có tiếng gì đó mà anh!"
"Anh, anh cũng không nghe thấy sao?"
Lâm Dược Phi nghiêng tai lắng nghe, lại đi về phía trước hai bước, cuối cùng cũng nghe được một chút tiếng vang rất nhỏ: "Đúng là có tiếng gì đó."
"Ở bên kia." Lâm Tiếu đưa tay chỉ về phía trước bên trái.
Cô tránh thoát khỏi tay anh trai, bước hai chân ngắn chạy về phía âm thanh, vòng qua một tảng đá lớn, nhìn thấy một con vật co thành một khối lông màu vàng.
"Ôi! Là một con chó con!"
Lâm Tiếu khom lưng, đưa tay bế chú chó con lên.
Chú chó con phát ra một tiếng "Gâu" nho nhỏ, sau đó không kêu nữa, nằm trong lòng bàn tay Lâm Tiếu khẽ run lên vì lạnh.
Lâm Tiếu cẩn thận nâng nó lên, cô không dám nhúc nhích, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng: "Nó bé thật đấy."
Còn không lớn bằng giày của anh trai.
Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Tiếu bế chú chó con lên thì hoảng sợ, thấy rõ con chó trong ngực cô thật sự rất nhỏ, ngay cả răng còn chưa mọc ra thì yên tâm.
"Con chó này cũng rất thông minh, trốn đằng sau tảng đá lớn này để hòn đá chắn gió cho nó."
Lữ Tú Anh nhìn xung quanh: "Chó mẹ đi đâu để lại con chó nhỏ như vậy, không có chó mẹ thì mùa đông chó con không thể sống sót nổi mất."
Lâm Tiếu hoảng sợ, vội vàng hỏi chó con: "Mẹ em đâu rồi? Chị giúp em tìm mẹ."
Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu bỏ con chó con xuống: “Đi đốt vàng mã thôi.”
Lâm Tiếu không chịu bỏ xuống, cô còn chưa giúp chó con tìm được mẹ, tất cả mọi người dừng bước chờ Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh không có cách nào khác nên đành nói: "Vậy con ôm nó trước đi."
Đi tới trước mộ, Lữ Tú Anh bảo Lâm Dược Phi dắt Lâm Tiếu đứng xa một chút: "Hai người đứng ở trên đầu gió đi."
Lâm Tiếu biết đây là thời khắc rất nghiêm túc, không thể nói lung tung, cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh trai, chó nhỏ màu vàng trong lòng cô cũng rất ngoan, đôi mắt đen tròn xoe nhìn cô chứ không kêu một tiếng.
Lâm Tiếu nhìn thấy mẹ, dì cả cùng cậu từ từ rải tiền giấy trên mặt đất, ngọn lửa cháy mép tiền giấy trước, sau đó đốt hoàn toàn thành tro.
"Anh ơi, vì sao mẹ còn phải đốt tiền giấy cho mộ bên cạnh ông ngoại vậy?" Lâm Tiếu nhẹ giọng hỏi.
Là muốn đưa chút tiền cho hàng xóm của ông ngoại, giúp ông ngoại có quan hệ hàng xóm tốt sao?
Lâm Dược Phi vỗ vỗ đầu Lâm Tiếu, không nói gì.
Thật ra bà ngoại Lý Vân Châu cả đời sinh bốn đứa con, dì cả Lữ Tú Lan, cậu Lữ Thế Vinh, mẹ Lữ Tú Anh, cuối cùng còn có một cậu út Lữ Thế An.
Nhưng mà cậu trẻ Lữ Thế An mấy tuổi đã chết non, bia mộ bên cạnh ông ngoại chính là của cậu út.
Khi còn bé, Lâm Dược Phi cũng không biết, sau khi lớn lên mới nghe Lữ Tú Anh nhắc tới.
"Khi cậu út em hai tuổi, trong thôn có một cao nhân đi qua, thấy cậu út của em thì nói cậu là người của Vương mẫu nương nương, đập nát một cái chén của Vương mẫu nương nương, bị nương nương phạt xuống trần gian chịu khổ. Chịu khổ xong thì sẽ trở về trời hưởng phúc."
Cao nhân nói ra những lời này xong thì sau đó lập tức rời đi, không thu một xu, về sau cậu trẻ của Lâm Dược Phi thật sự mất sớm, cả nhà đều cảm thấy cao nhân kia thật sự có bản lĩnh.
Kiếp trước khi Lâm Dược Phi còn trẻ không hiểu, nghe xong chỉ cảm thấy đó như một câu chuyện ngày xửa ngày xưa.
Bây giờ lại nhớ lại, chưa chắc cao nhân kia thật sự có bản lĩnh, nhưng nhất định thật sự có tấm lòng từ bi.
Chắc hẳn cậu út Lữ Thế An có bệnh bẩm sinh, "cao nhân" nhìn ra thông qua vẻ bề ngoài, lúc bà ngoại Lý Vân Châu sinh ra cậu út thì đã cao tuổi, khi đó lại không có kiểm tra trước sinh, Lâm Dược Phi cảm thấy khả năng này rất lớn.