Tầng trệt vô cùng nguy hiểm vì tên trộm vào nhà từ cửa sổ. Trước kia trong nhà một nghèo hai trắng cũng không sợ cái gì, hiện tại tiền tiết kiệm trong nhà càng ngày càng nhiều…
Lữ Tú Anh buông lỏng: "Muốn nuôi thì nuôi đi."
Hiện tại bà làm việc trong phòng văn thư nhàn rỗi, nếu Lâm Tiếu sau vài phút nông nổi rồi về nhà không muốn chăm sóc chó con, Lữ Tú Anh sẽ tự mình chăm sóc, hoàn toàn không thành vấn đề.
Không giống lúc trước ở xưởng, khi đó đánh chết bà cũng không nuôi chó, thật sự không có tinh lực.
Lâm Tiếu vui vẻ nhảy dựng lên, mẹ đồng ý rồi.
Chú chó vàng cũng có được tên của mình, Lâm Tiếu đặt cho nó, gọi là Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng ở quê có được một tổ tạm thời, bà ngoại và mợ đều không đồng ý cho chú chó vàng vào nhà, tổ nhỏ tạm thời của nó ở trong sân.
Bà ngoại Lý Vân Châu cảm thấy chó nên ở trong sân: "Làm gì có chuyện để cho chó vào nhà."
Mợ còn sợ một nhà Lâm Tiếu không mang chú chó vàng về mà để ở lại quê nuôi, bà ta kiên quyết không đồng ý! Thức ăn trong nhà bà ta không nỡ cho chó ăn.
Hai ngày sau, cả nhà Lâm Tiếu lên xe buýt về nhà, mang theo Tiểu Hoàng cùng về, cuối cùng mợ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Hoàng được đặt trong một túi vải mở, Lâm Tiếu ôm túi vải lên xe.
Lâm Dược Phi đưa cho tài xế hai gói thuốc lá: "Anh tài này, tôi mang theo một con chó con về nhà, không mọc răng, cũng sẽ không kêu loạn."
Tài xế duỗi cổ nhìn thoáng qua, thấy chó con chẳng qua chỉ nhỏ bằng bàn tay của người đàn ông trưởng thành thì phất tay cho đi: "Đừng để nó chạy loạn trong xe."
Lâm Dược Phi vội vàng nói: "Không, sẽ không đâu, chúng tôi sẽ giữ nó."
Trên đường về nhà, Lâm Tiếu vẫn luôn ôm chó con, ánh mắt dính chặt vào nó.
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi muốn giúp Lâm Tiếu ôm một lát, Lâm Tiếu từ chối: "Con tự ôm."
Lữ Tú Anh hỏi: "Cánh tay con không mỏi à."
Lâm Tiếu: "Con không mỏi chút nào cả."
Dọc theo đường đi, Lâm Tiếu đều ôm Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng cũng rất ngoan, mãi cho đến khi xuống xe, Lâm Dược Phi nói: "Có chó con ở đây, không say xe cũng không ngủ chút nào."
Lâm Tiếu kinh ngạc mở to hai mắt, lúc này mới phát hiện dọc theo đường về nhà mình không có say xe chút nào!
Lần này trở về quê, lúc đi bị bàn tay lớn của anh trai bịt mắt, cô đã ngủ thiếp đi, một đường cũng không choáng váng. Lúc trở về, cô ôm chó con quên mất chuyện say xe, cũng không choáng váng.
Lần này về quê thật may mắn, cô hoàn toàn không bị say xe.
Lần này về quê còn gặp Tiểu Hoàng.
"Tiểu Hoàng!" Lâm Tiếu gọi tên Tiểu Hoàng.
"Ư ử."
Lâm Tiếu kinh ngạc nói: "Có phải nó biết em đang gọi nó không, nó biết mình tên là Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng!"
"Ư ử."
Lâm Tiếu ôm Tiểu Hoàng về nhà: "Tiểu Hoàng, đây là nhà mới của em đấy."
Lữ Tú Anh tìm một cái hộp giấy cứng, lấy ra chăn tã lót của Lâm Tiếu khi còn bé từ trong tủ quần áo, đệm vào trong hộp giấy làm tổ cho Tiểu Hoàng.
Lâm Tiếu biết Tiểu Hoàng làm tổ bằng chăn khi còn bé của cô thì rất vui vẻ: "Chăn khi còn bé của chị cho em dùng."
Lâm Tiếu đặt Tiểu Hoàng vào tổ mới ấm áp, nhưng mà Tiểu Hoàng nhanh chóng chạy ra. Nó đi dạo quanh nhà lớn, phòng khách và nhà vệ sinh, Lữ Tú Anh vội vàng đóng cửa bếp lại, không cho nó vào bếp.
Trước Tết, Lữ Tú Anh mỗi ngày đều có những công việc không thể không làm được.
Hai mươi ba, dưa lê ngào đường, hai mươi bốn, quét dọn nhà.
Hai mươi lăm, làm đậu phụ, hai mươi sáu, hầm thịt lợn.
Hai mươi bảy, làm thịt gà, hai mươi tám, làm mì ống.
Hai mươi chín, bánh bao hấp.
Lữ Tú Anh mở nắp nồi lên, một nồi bánh bao trắng trẻo mập mạp, còn có một nồi bánh bao cuộn táo, trong cuộn bột mì có táo đỏ làm nhân, là món mà Lâm Tiếu thích ăn nhất.
Hấp thức ăn khô xong, Lữ Tú Anh dẫn Lâm Tiếu đến nhà tắm: "Đi tắm nào, trước tết phải tắm sạch sẽ một chút."
Lâm Tiếu lập tức nói: "Con không muốn kỳ cọ mạnh, con muốn nhẹ nhàng thôi."
Lâm Tiếu sợ nhất lúc mẹ tắm rửa dùng sức kỳ cọ quá lớn, chà xát làm người cô đau muốn chết.
Trước tết, nhà tắm có nhiều người nhất, Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu ở trong nhà tắm bị hơi nóng bốc hơi thật lâu, cuối cùng cũng đoạt được một cái vòi sen.
Về đến nhà, Lữ Tú Anh nấu một bình nước nóng: "Tắm rửa cho Tiểu Hoàng."
Lữ Tú Anh đưa Tiểu Hoàng về nhà ngày đầu tiên đã muốn tắm sạch cho nó, nhưng hai anh em nói như vậy sẽ dọa Tiểu Hoàng, trước tiên để cho nó ở nhà thích ứng đã.
Lữ Tú Anh lấy chậu rửa mặt cũ nhất trong nhà ra, sau đó rót một chậu nước ấm: "Sau này đây là chậu của Tiểu Hoàng."
Sau khi rót nước ấm xong, Lâm Tiếu từ từ bỏ Tiểu Hoàng vào chậu.
Lữ Tú Anh ở bên cạnh hướng dẫn Lâm Tiếu, dùng nước ấm làm ướt lông trên người Tiểu Hoàng, sau đó dùng dầu gội đầu chà xát tạo thành bong bóng cho nó.
Lâm Tiếu xoa xoa, đột nhiên có một con sâu nhỏ nhảy ra, Lâm Tiếu nhanh tay lẹ mắt bắt lấy con sâu nhỏ. Hai tay nắm con sâu nhỏ lên, mở ra trước mặt mẹ: "Mẹ ơi, sao trên người Tiểu Hoàng lại có sâu chứ?"
Lữ Tú Anh nhìn kỹ.
"Á." Bà sụp đổ la hét từ tầng một đến tầng năm: "Bọ chét!"