Lâm Tiếu bị mẹ làm hoảng sợ, ngơ ngác nhìn mẹ, không hiểu tại sao mẹ lại bị một con sâu nhỏ dọa đến như vậy.
Bình thường mẹ không sợ sâu mà, khi còn bé mẹ còn dẫn cô đi bắt bọ cánh cứng, bọ hung, bọ ngựa… Tất cả đều lớn hơn con sâu đen nhỏ này.
"Bọ chét là cái gì?" Từ trước đến nay Lâm Tiếu chưa từng nghe qua từ này, không biết là hai chữ nào, càng không rõ vì sao một con sâu đen nhỏ như vậy lại khiến mẹ sợ hãi đến mức đổi sắc mặt.
Lâm Dược Phi nghe được động tĩnh thì vội vàng chạy tới: "Sao lại có bọ chét? Không phải đã kiểm tra qua rồi sao?"
Lữ Tú Anh có thói quen ở sạch, ở phương diện này chắc chắn sẽ không sơ suất, sau khi nhặt được chó con đã lật lông toàn thân ra kiểm tra một lần, xác định không có bọ chét mới mang về nhà.
"Sao lại có thể có bọ chét! Sao lại có bọ chét!" Lữ Tú Anh suy sụp, lặp đi lặp lại cùng một câu, bộ não đã không còn suy nghĩ nổi nữa.
"Nhất định là do mẹ lật không cẩn thận, lông nó dày như vậy, có chỗ mẹ không lật được..."
Lâm Tiếu thông qua phản ứng của mẹ và anh trai, đoán được con sâu đen nhỏ gọi là "bọ chét" này rất đáng sợ.
Lâm Tiếu rất lo lắng, trên người Tiểu Hoàng có một con sâu nhỏ đáng sợ, mẹ sẽ không cần Tiểu Hoàng nữa sao?
"Con đứng sang một bên đi."
Mẹ và anh trai cùng nhau đuổi Lâm Tiếu sang một bên, hai người toàn quyền tiếp quản Tiểu Hoàng.
Lâm Tiếu rửa sạch bọt trên tay, muốn đi ra khỏi nhà vệ sinh, Lữ Tú Anh lập tức hô: "Con đừng ra ngoài, đứng ở chỗ này đi."
Rầm một tiếng. Lữ Tú Anh đóng cửa nhà vệ sinh, nhốt Lâm Tiếu trong nhà vệ sinh.
Tiểu Hoàng dường như cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng trong nhà, càng run rẩy dữ hơn ở trong lòng bàn tay Lữ Tú Anh.
"Mang chiếc lược dày nhất đến đây." Lữ Tú Anh chỉ huy Lâm Tiếu. Chiếc lược này vốn là của cô chải đầu, về sau lại chuyên dùng để chải lông cho Tiểu Hoàng.
Lữ Tú Anh chải lông cho Tiểu Hoàng trong bọt trắng, lật từng milimet từng milimet lông của nó ra, từ đầu đến cuối, từ cái bụng nhỏ đến móng vuốt nhỏ, mỗi một tấc cũng không buông tha.
"Không có mà." Lữ Tú Anh tìm rất lâu cũng không tìm được con bọ chét thứ hai nào cả, bà sợ nhìn thấy con bọ chét thứ hai, nhưng mãi không tìm được con thứ hai lại lo lắng mình tìm không cẩn thận, giống như đôi giày thứ hai chậm chạp không rơi xuống đất.
Lữ Tú Anh tắm rửa cho Tiểu Hoàng hai lần, nhưng cuối cùng cũng không tìm được con bọ chét thứ hai nào trên người Tiểu Hoàng.
Mỗi chậu nước tắm Lữ Tú Anh đều đẩy bọt trên ra xem, nhưng cũng không thấy con bọ chét nào.
Lâm Dược Phi thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra chỉ có một con, chắc là từ trên thân con chó khác nhảy lên người Tiểu Hoàng, không có con thứ hai đâu."
Lâm Dược Phi quấn khăn lông lên người chó con, khăn lông cỡ bình thường quấn chặt từ đầu đến chân chó con.
"Tiếu Tiếu, ôm Tiểu Hoàng đi lau khô ở bên cạnh hệ thống sưởi ấm đi, mang nó đi sưởi ấm." Lâm Dược Phi nhét Tiểu Hoàng vào trong lòng Lâm Tiếu, cảm thấy không tìm được con bọ chét thứ hai, báo động đã được giải trừ.
Nhưng mà báo động của Lữ Tú Anh hoàn toàn không được giải trừ!
Bây giờ cả người bà vẫn còn khó chịu, giống như bọ chét đã nhảy lên đầu bà vậy, cảm giác toàn thân của mình chỗ nào cũng ngứa ngáy.
Tuy rằng trên người Tiểu Hoàng không tìm được con bọ chét thứ hai, nhưng Tiểu Hoàng đã ở trong nhà nhiều ngày như vậy, ai biết có con bọ chét nào bò vào trong nhà hay không?
Bây giờ điều kiện sống và vệ sinh của người dân đều tốt, Lâm Dược Phi không quá hiểu rõ về bọ chét, Lâm Tiếu thậm chí còn chưa từng nghe nói qua, nhưng Lữ Tú Anh biết sự kinh khủng của bọ chét!
"Con cho rằng thứ này chỉ sống trên người con chó thôi sao, thứ này bò lung tung ở khắp nơi đấy!"
"Con có biết thứ này có thể sinh ra bao nhiêu không? Không triệt để dọn dẹp sạch sẽ thứ này ở trong nhà thì chỉ cần trong một góc xó xỉnh nào đó ẩn nấp một hai con thôi là nhà chúng ta xong đời rồi!"
Lâm Tiếu tò mò nói: "Có thể sinh bao nhiêu ạ?"
Lâm Dược Phi biết khả năng sinh sản của bọ chét vô cùng mạnh, nhưng con số cụ thể thì anh cũng không biết, hiện tại lại không thể lên mạng tìm kiếm bất cứ lúc nào được, Lâm Dược Phi há mồm nói bậy: "Một con có thể sinh một vạn con."
Lâm Tiếu hít hà một hơi: “Một vạn con!”
Một vạn là con số lớn nhất Lâm Tiếu biết bây giờ, là một trăm một trăm!
Lâm Dược Phi: "Loại sâu nhỏ này biết hút máu, sẽ hút máu của chó con, cũng sẽ hút máu người."
"Nơi bị nó cắn sẽ để lại một vết vừa đỏ vừa sưng vừa đau vừa ngứa, trong quá trình cắn hút máu sẽ lây lan rất nhiều mầm bệnh."
Lâm Tiếu lập tức phản ứng lại: "Thế là giống với muỗi rồi!"
Lâm Dược Phi gật đầu: "Còn nguy hại hơn cả muỗi nữa."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiếu nhăn lại, phát sầu thở dài.
Bảo sao mẹ lại sợ hãi như vậy, nếu không dọn dẹp sạch sẽ thì nhà của cô sẽ bị một vạn con sâu đen nhỏ chiếm lĩnh, một nhà bốn người đều bị hút khô máu biến thành xác ướp!