Lâm Dược Phi hết kiên nhẫn, cầm lấy bao cát hai ngày nay Lâm Tiếu chơi trò chơi cùng Tiểu Hoàng: "Tiểu Hoàng."
Lâm Dược Phi gọi Tiểu Hoàng một tiếng, sau đó ném bao cát vào trong nhà.
Tiểu Hoàng lập tức quay đầu chạy vào trong nhà nhặt bao cát, Lâm Dược Phi dứt khoát lưu loát đóng cửa phòng lại.
Lâm Tiếu dùng ánh mắt lên án nhìn anh: "Anh trai, anh quá xấu xa rồi."
Tiểu Hoàng cho rằng anh trai đang chơi với nó, vô cùng hào hứng nhưng anh trai lại nhân cơ hội nhốt Tiểu Hoàng ở nhà.
Ba người đi cắt tóc, Lâm Dược Phi đề nghị không cắt ở tiệm cắt tóc trong xưởng: "Mẹ, con biết một tiệm cắt tóc cắt rất đẹp, con dẫn hai người đi."
Lâm Dược Phi chạy xe đạp Đại Giang 28*, Lữ Tú Anh ngồi ở ghế sau, Lâm Tiếu ngồi ở xà ngang. Chân dài của Lâm Dược Phi đạp lên, chiếc xe đạp vững vàng chạy về phía trước.
(*) Xe đạp Đại Giang 28: Tên của một chiếc xe đạp thời kỳ đầu. Đại Giang có nghĩa là xe có dầm đen và dày, chở được người và hàng. 28 dùng để chỉ bánh xe 28 inch.
Chiếc xe đạp rẽ một vòng lại một khúc cua, Lữ Tú Anh nhìn đường phố càng ngày càng xa lạ, hỏi: "Tiệm cắt tóc kia rốt cuộc ở đâu vậy?"
"Cắt tóc thôi mà sao lại chạy xa như vậy?"
Lâm Dược Phi: "Nhanh thôi ạ, sẽ đến ngay."
Cuối cùng chiếc xe đạp cũng dừng lại trước cửa tiệm cắt tóc, Lữ Tú Anh nhảy xuống xe, nhìn thấy cửa sổ sát đất lớn của tiệm cắt tóc thì không dám bước về phía trước.
"Cắt tóc ở đây rất đắt tiền đúng chứ?" Tiệm cắt tóc trước mặt hoàn toàn khác với tiệm cắt tóc trong khu phức hợp của xưởng dệt bông.
Bây giờ cửa sổ sát đất lớn có thể hù dọa người khác, Lữ Tú Anh nhìn qua kính lớn vào trong, thấy tiệm cắt tóc rộng rãi, sáng sủa, sạch sẽ chỉnh tề, trang trí sang trọng.
Tiệm cắt tóc như vậy cắt mất bao nhiêu tiền chứ?
Lâm Dược Phi kéo Lữ Tú Anh đi vào trong "Không đắt, chỉ cắt tóc, không duỗi không nhuộm, có thể đắt bao nhiêu chứ."
Lâm Dược Phi: "Sắp đón năm mới rồi, mọi người đều đến nhà chơi, mẹ cũng không muốn đội tóc chó gặm chứ?"
"Hơn nữa đã đến cửa rồi, chạy một đoạn đường thật xa mới đến đây."
Lâm Dược Phi đồng thời nói hai chiêu lớn là "Tết nhất" và "Đến thì cũng đã đến rồi". Quả nhiên Lữ Tú Anh nhanh chóng không chống đỡ nổi, bị Lâm Dược Phi lôi kéo đi vào tiệm cắt tóc.
Trước Tết, tiệm cắt tóc nào cũng chật kín, tiệm cắt tóc Lâm Dược Phi đưa họ đến cũng không ngoại lệ.
Lữ Tú Anh chịu vào cắt tóc cũng là bởi vì nhìn thấy ghế trong tiệm đều ngồi đầy, nếu nhiều người ở chỗ này làm tóc, giá cả cũng sẽ không quá thái quá.
Trước khi cắt tóc còn đưa họ đi gội đầu, Lữ Tú Anh rất không quen: "Hôm qua tôi vừa gội đầu, có thể trực tiếp cắt được không?"
"Tóc ướt mới dễ cắt."
Điểm này Lữ Tú Anh cũng biết, nhưng mà tiệm cắt tóc trong đại viện xưởng dệt bông đều cầm một cái bình xịt, trước khi cắt tóc phun nước lên đầu.
Nếu nơi này phải gội đầu trước, Lữ Tú Anh cũng nằm trên ghế để người ta gội cho bà. Dù sao hôm nay bộ quần áo này ngồi ở ghế tiệm cắt tóc, về nhà bà cũng phải thay ra để giặt.
Lâm Tiếu cũng nằm ở trên ghế dài bên cạnh mẹ, sóng vai nằm cùng mẹ.
Lâm Tiếu quay đầu nhìn mẹ, sau đó được nhắc nhở: "Em gái ơi, đừng lộn xộn, nhắm mắt lại, cẩn thận dầu gội đầu vào mắt."
Lâm Tiếu vội vàng ngoan ngoãn nằm nhắm mắt lại, dầu gội đầu vào trong mắt làm mắt rất đau!
Sau khi gội đầu xong, Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh lần lượt được đưa đến hai cái ghế. Lữ Tú Anh nói với thợ cắt tóc: "Con bé vẫn cắt đầu búp bê, cắt ngắn một chút, tôi cũng cắt tóc ngắn."
Lữ Tú Anh đưa tay so sánh vị trí dưới tai: "Cắt đến đây, cắt mỏng."
Thợ cắt tóc nhìn đường nét khuôn mặt của Lữ Tú Anh ở trong gương hai lần, lấy ra một quyển sách ảnh lật về phía sau, lật đến một trang trong đó rồi chỉ vào nữ diễn viên phim Hong Kong hỏi: "Kiểu tóc này thế nào?"
Sau khi Lữ Tú Anh nhìn thấy thì vô cùng hài lòng, tóc của nữ diễn viên trong phim Hong Kong rất ngắn rất mỏng, dán vào da đầu đâu vào đấy, mượt mà lưu loát.
Lữ Tú Anh nhìn không phải là đẹp hay không, mà là tóc nhiều hay không, bà mắc bệnh nghi ngờ, chỉ muốn tóc mình càng ngắn càng tốt, càng mỏng càng tốt!
Sau khi thợ cắt tóc nhận được đáp án, tiếng kéo vang lên răng rắc.
Lâm Tiếu nghe thấy bên chỗ mẹ cũng bắt đầu cắt tóc, rất muốn quay đầu nhìn một cái, nhưng cả người không dám nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ.
Từ nhỏ mẹ đã nói với cô, lúc cắt tóc không thể nhúc nhích, nếu không kéo sẽ cắt đứt lỗ tai cô!
Cả người Lâm Tiếu không nhúc nhích, chỉ có miệng mở ra nói: "Mẹ ơi, mẹ cũng bắt đầu cắt sao?"
Lữ Tú Anh ừ một tiếng, dặn dò Lâm Tiếu một lần nữa: "Đừng lộn xộn."
Bên cạnh, Lâm Dược Phi cũng bắt đầu cắt.
Khóe mắt Lữ Tú Anh nhìn thấy thợ cắt tóc dùng kéo chứ không phải tông đơ thì lập tức nói: "Không phải đã nói cạo trọc sao? Cạo trọc thì dùng kéo làm gì?"
Thợ cắt tóc dừng tay lại, xác nhận lại với Lâm Dược Phi: “Cạo trọc sao ạ?”
Lâm Dược Phi không dám phủ nhận trước mặt Lữ Tú Anh, cắn răng nhắm mắt lại: "Cạo trọc."
Thợ cắt tóc lập tức buông kéo trong tay xuống rồi đổi thành tông đơ, Lữ Tú Anh hài lòng nhắm mắt lại.