“Ong…” Máy sấy tóc đột nhiên vang lên phía trên đầu Lâm Tiếu, Lâm Tiếu hoảng sợ, gió nóng thổi vào bên tai cô, Lâm Tiếu có chút ngứa ngáy, muốn tránh né.
"Xong rồi!" Thợ cắt tóc cởi vải trên cổ Lâm Tiếu ra.
Lâm Tiếu chạy đến trước mặt mẹ, cẩn thận tránh xa thợ cắt tóc: "Mẹ ơi, con cắt xong rồi."
Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Tiếu ở trong gương đối diện, kinh ngạc nói: "Xinh quá."
Cùng là đầu búp bê, hôm nay tiệm cắt tóc này cắt không giống với tiệm cắt tóc của xưởng dệt bông. Cụ thể không giống ở chỗ nào thì Lữ Tú Anh cũng không nói được, dù sao đầu búp bê hôm nay trông thoải mái hơn, đáng yêu hơn, giống như một đóa nấm nhỏ.
"Quay lại để mẹ nhìn phía sau."
Lâm Tiếu quay một vòng dưới sự chỉ huy của mẹ, Lữ Tú Anh nhìn từ góc độ nào cũng rất hài lòng. Thứ không hoàn mỹ duy nhất chính là: "Đầu của con quá tròn, khi còn nhỏ không cho con ngủ thành bẹp phẳng."
Lâm Dược Phi, Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh đều cho thử ngủ bẹp đầu, nhưng hai anh em khi còn bé ngủ không thành thật, ba bốn tháng sẽ lăn lộn khắp nơi, đầu không bao giờ gối lên gối, cuối cùng hai anh em đều đầu tròn.
Theo cách nói ở dưới quê của Lữ Tú Anh, kiểu đầu này gọi là "trước uốn cong sau úp thìa" không bằng đầu bẹp quý khí.
“Cũng may đầu con nhỏ.” Lữ Tú Anh nói, nếu không biệt danh "Đầu cong" sẽ rơi vào trên đầu Lâm Tiếu.
Từ trường tiểu học phụ thuộc của xưởng dệt bông chuyển đến trường tiểu học Đường Giải Phóng, hai người ngồi trước và sau Lâm Tiếu ở trong lớp thì đều có một người "đầu cong", biệt danh này dành riêng cho trẻ nhỏ có cái ót lớn nhất và đầy đặn nhất.
Lâm Dược Phi nghe thấy lời của Lữ Tú Anh thì vội vàng hô: "Đầu bẹp khó coi muốn chết! Đương nhiên là đầu tròn đẹp rồi."
Lâm Dược Phi cảm thấy thật may mắn vì mình và em gái khi còn bé ngủ không thành thật, thoát khỏi vận mệnh bị ngủ thành đầu bẹp.
Đầu trọc của Lâm Dược Phi cũng được đẩy xong, anh soi gương, thế nhưng cũng khá đẹp. Khuôn mặt và ngũ quan của anh đều đẹp, đầu trọc không để lộ khuyết điểm, ngược lại còn làm nổi bật ưu điểm.
Lâm Dược Phi hất hất đầu với cái gương, cảm ơn chính mình khi còn bé.
Thợ cắt tóc nghe được cuộc trò chuyện của khách, cười nói: "Đầu tròn có thể làm được nhiều kiểu tóc hơn."
Tóc ngắn của Lữ Tú Anh cắt xong cuối cùng, máy sấy tóc vừa dừng lại, Lâm Dược Phi lập tức kinh ngạc khen ngợi: "Mẹ, mẹ cắt tóc ngắn đẹp thật, trông rất trẻ trung."
Lâm Tiếu lập tức nói: "Mẹ vốn đã trẻ trung rồi, mẹ thật xinh đẹp!"
Lâm Dược Phi nhìn em gái một cái: "Vua nịnh hót."
Từ sau khi Lâm Tiếu nhặt được chó con, mỗi ngày đều không ngừng vỗ mông ngựa mẹ, làm mẹ choáng váng. Sau đó, một người thích sạch sẽ đồng ý nuôi một con chó, thậm chí không nói gì về việc phát hiện ra bọ chét trên con chó.
Lữ Tú Anh nhìn mình trong gương, vẻ mặt có chút bất ngờ, bà cắt tóc chỉ vì bệnh nghi ngờ, không ngờ kiểu tóc vừa ngắn vừa mỏng này lại rất đẹp.
Lữ Tú Anh rất gầy, vừa cắt tóc ngắn xong thì cần cổ vừa mảnh mai vừa dài liền lộ ra, hơn nữa khí chất của bà vốn là kiểu khéo léo, loại tóc ngắn này rất thích hợp với bà.
Một nhà ba người cắt tóc xong đứng cùng một chỗ, ánh mắt thợ cắt tóc cũng dừng lại thêm vài giây.
Một nữ khách hàng tóc xoăn đang uốn tóc ở bên cạnh cảm khái nói: "Ôi trời, đúng là đẹp rồi thì có cắt kiểu tóc nào cũng đẹp, tóc ngắn đơn giản nhất, đầu trọc, đầu búp bê, sao đến trên đầu người ta thì lại khác như thế kia chứ."
Lữ Tú Anh ngượng ngùng cười cười, đi ra tiệm cắt tóc hỏi Lâm Dược Phi: "Bao nhiêu tiền?"
Lâm Dược Phi không chịu nói cho bà biết: "Không nhiều lắm."
Trong lòng Lữ Tú Anh chắc chắn giá cả không rẻ, nhưng mà đúng là tiền nào của đấy, hôm nay tóc của một nhà ba người đúng là cắt rất đẹp. Bà cũng không hỏi, đỡ phải biết rồi lại đau lòng.
Trở lại khu nhà xưởng dệt bông, trên đường đi luôn gặp người quen, ai cũng khen Lữ Tú Anh cắt tóc ngắn đẹp: "Cô rất hợp để tóc ngắn."
"Tiểu Phi cũng có tinh thần hơn rất nhiều." Đầu trọc rất phù hợp với thẩm mỹ của các dì và bà nội lớn tuổi.
Dọc đường đi mọi người đều khen mẹ khen anh trai, Lâm Tiếu bĩu môi: "Sao không ai khen con xinh đẹp chứ?"
Lữ Tú Anh vội vàng dỗ dành con gái: “Bởi vì con vẫn luôn rất xinh đẹp, cho nên không thay đổi quá nhiều trong mắt người khác. Kiểu tóc của anh trai và mẹ đã thay đổi rất nhiều, mọi người cũng chú ý đến mẹ với anh trước.”
Lâm Tiếu gật đầu, tiếp nhận cách nói này.