Nhưng vào lúc này Lâm Dược Phi lại cố tình nói: "Bởi vì em xấu xí."
Lâm Tiếu tức giận, vung hai tay đi đánh anh trai.
Lâm Dược Phi chỉ dùng một tay nắm chặt hai cổ tay Lâm Tiếu, làm cho cô bé không thể động đậy.
Vừa vào nhà, hai anh em chính thức tuyên chiến. Lâm Dược Phi chấp Lâm Tiếu một tay cùng hai chân, anh chỉ dùng một tay đánh nhau với Lâm Tiếu. Anh để một tay ở sau lưng, hai chân đứng tại chỗ không thể cử động, một khi di chuyển thì coi như Lâm Dược Phi thua.
Lâm Tiếu tất nhiên là hai tay, hai chân cùng xông lên!
Tiểu Hoàng run rẩy chạy đến bên cạnh hai anh em, xoay một vòng ở bên chân Lâm Tiếu, sau đó xoay một vòng ở bên chân Lâm Dược Phi, đi tới đi lại thành vòng tròn.
Lâm Tiếu tràn đầy tự tin nhất định có thể đánh bại anh trai, nhưng mà còn chưa thắng đã bị mẹ kêu dừng lại: "Hai con rảnh lắm à, mau đến giúp mẹ làm việc!"
Bởi vì phát hiện ra một con bọ chét, khối lượng công việc trước tết của Lữ Tú Anh trực tiếp tăng gấp đôi.
Quần áo mặc trên người, Lữ Tú Anh không chỉ phải giặt, sau khi giặt xong còn phải nấu trong nồi lớn bằng nước sôi.
Vốn đã quét dọn xong, hiện tại tất cả đều phải làm lại một lần nữa. Lữ Tú Anh tìm dì Đỗ cầm hai chai nước khử trùng, dùng nước sát trùng lau sạch mọi ngóc ngách trong phòng, ngay cả dưới gầm giường và dưới tủ cũng không buông tha.
Lâm Dược Phi biến thành một cỗ máy di chuyển đồ đạc vô tri, Lữ Tú Anh bảo anh dọn như thế nào thì anh dọn như thế ấy.
Lâm Tiếu cũng không thể nghỉ ngơi, cô cầm giẻ lau nhỏ, Lữ Tú Anh chỉ chỗ nào lau chỗ đó.
Một nhà ba người bận rộn vô cùng, Tiểu Hoàng cực kỳ hưng phấn, lúc thì chạy theo sau mông người này, lúc thì đi theo sau mông người kia.
Lâm Tiếu mệt mỏi ngồi xuống, ôm lấy Tiểu Hoàng: "Cả nhà chỉ mỗi em không cần làm việc!"
Lâm Dược Phi đang làm việc thì đột nhiên phát hiện đây là một cơ hội tốt để Lữ Tú Anh ném đồ.
Trong lòng Lữ Tú Anh đều cất giấu nghi ngờ đối với mọi thứ trong nhà, bà kiểm tra đi kiểm tra lại quần áo và đồ dùng, nhưng vẫn hoài nghi không sạch sẽ.
Lâm Dược Phi nhân cơ hội khuyên Lữ Tú Anh vứt bỏ tất cả quần áo cũ và đồ cũ đã để trong nhà nhiều năm.
"Mẹ, mẹ để hơn mười mấy năm rồi, dễ sinh bọ chét nhất."
Lữ Tú Anh: "Vứt!"
"Mẹ, bộ quần áo này của mẹ Tiểu Hoàng nằm sấp trên đó."
Lữ Tú Anh: "Vứt đi."
Lữ Tú Anh có thói quen ở sạch, thích sạch sẽ và gọn gàng nhất, chỉ là trước kia trong nhà nghèo, từng đường kim mũi chỉ cũng không nỡ ném, mặc kệ là đồ đạc từ bao nhiêu năm trước nhưng vẫn luôn nghĩ lỡ như sau này phải dùng, vì thế đã tích góp được một đống đồ rất nhiều năm cũng không dùng đến.
Hiện tại Lâm Dược Phi kiếm được nhiều tiền hơn, sợi dây trong lòng Lữ Tú Anh không còn căng thẳng như vậy, Lâm Dược Phi lại nắm bắt được thời cơ tuyệt diệu, vì thế mở chế độ ném ném ném!
Một đống đồ cũ kỹ vô dụng, tủ trống ở trong nhà, Lữ Tú Anh không cần nghĩ cách nhét đồ đạc khắp nơi, Lữ Tú Anh dễ dàng thu dọn nhà cửa gọn gàng ngăn nắp.
Loại cảm giác này quá sảng khoái quá thoải mái!
Lâm Tiếu nhìn khắp xung quanh nhà: "Mẹ, nhà chúng ta trở nên lớn hơn rồi."
Tiểu Hoàng chạy quanh chân Lâm Tiếu, Lâm Tiếu bế nó lên: "Tiểu Hoàng, em cũng rất vui có phải hay không, ở nhà càng có thể chạy nhiều nơi."
Lữ Tú Anh rất hài lòng với căn nhà đã được dọn dẹp, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, bà bắt đầu đau lòng khi vứt đi nhiều thứ như vậy.
"Túi đồ để ở đâu, để mẹ xem lại một lần nữa, xem xem có còn cần dùng đến hay không…”
Lâm Dược Phi đã sớm đề phòng chiêu thức này của Lữ Tú Anh, anh nói: "Con đã vứt vào thùng rác hết rồi."
Lữ Tú Anh trừng mắt: "Sao con lại nhanh tay như vậy chứ hả?"
Lâm Dược Phi cười ha hả, nghĩ thầm sao anh có thể không nhanh tay, thật vất vả mới vứt đồ đạc xong lại muốn nhặt về.
Lâm Dược Phi thuận miệng biên soạn: "Đồ vật rách nát không thể cứ chất đống ở nhà, trong nhà đều đã chất đầy, tài khí không vào được. Đồ vật rách nát ném ra ngoài, tài khí mới có thể tiến vào."
Một chiêu này quả nhiên có tác dụng, Lữ Tú Anh không còn đau lòng những thứ vừa ném nữa.
"Hôm nay ném nhiều như vậy, sang năm nhất định sẽ phát tài lớn."
Ngay cả Lâm Tiếu cũng biết phát tài là một chuyện tốt, cô theo mẹ hô: "Phát tài!"
Chờ sau khi gia đình phát tài, cô sẽ có tiền tiêu vặt nhỉ?
Tiểu Hoàng cũng kêu lên: "Gâu gâu gâu."
Lữ Tú Anh cười ra tiếng, ôm lấy Tiểu Hoàng sờ sờ đầu nó: "Ngay cả Tiểu Hoàng cũng kêu vượng vượng vượng cơ mà."
(*) “Vượng” (Thịnh vượng, phát tài) có phiên âm tiếng Trung là “wàng”, “Gâu” có phiên âm tiếng Trung là “wāng”. Hai từ này đồng âm.