Mặc dù cuối năm nay Lữ Tú Anh đã làm việc nhiều gấp mấy lần những năm trước nhưng lại cảm thấy không năm nào thoải mái như năm nay.
Sổ tiết kiệm mấy nghìn đồng đang nằm trong ngăn kéo của tủ quần áo lớn, giữ lại vài trăm đồng tiền mặt trong tay để tiêu.
Không cần tính toán từng đồng từng cắc một, mỗi lần muốn mua gì đó đều cần phải suy đi tính lại như năm ngoái nữa.
Quần áo và giày dép mới của gia đình ba người đều đã mua đủ hết. Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi chỉ mua một bộ đồ mới, còn nội y cho đến tất chân của Lâm Tiếu đều là mới cả.
Lữ Tú Anh không ngừng mua đồ cho cô, mua cho đến khi trước tết hai ngày mới thôi.
Riềm giấy*, chữ phúc, câu đối xuân…
(*) Riềm giấy: thường dán trên cửa sổ để trang trí.
Đậu phộng, hạt dưa, nho khô…
Các thứ như kẹo sữa Thỏ Trắng, Đại Hà Tô*, trái cây, kẹo thì mọi năm đều là trái cây và kẹo nhiều, vì nó rẻ. Năm nay Lữ Tú Anh chỉ mua một ít trái cây để dành lúc tiếp khách có cái để bày lên, còn kẹo sữa Thỏ Trắng và Đại Hà Tô thì mua nhiều hơn, Tiếu Tiếu thích ăn nhất hai món này.
(*) Kẹo sữa Thỏ Trắng: một nhãn hiệu kẹo nổi trưởng ở Trung Quốc.
(**) 大虾酥 - đại hà tô: một thương hiệu kẹo giòn (làm bằng bột, đường, mè...).
Còn có thịt và rau được hầm ở nhà nữa, Lữ Tú Anh đưa Lâm Dược Phi đi cùng để anh xách đồ, họ xách túi to túi nhỏ về nhà.
Lữ Tú Anh cột thịt và rau lại với nhau, để trên ban công, ban công rất lạnh, để nửa tháng cũng không thành vấn đề.
Vốn Lâm Dược Phi muốn dành dụm tiền để mua chiếc tủ lạnh cho nhà, thấy Lữ Tú Anh trữ đồ ăn như thế mới phát hiện đúng là chưa cần mua vội, ít nhất là mùa đông không cần dùng đến, đợi đến mùa hè để Tiếu Tiếu chứa kem que cũng được.
Năm nay Lữ Tú Anh vừa có tiền vừa có thời gian, tận hơn một tháng nghỉ đông, nếu như không phải năm nay thời gian về quê quá dài, thêm vào đó lại phát hiện một con bọ chét bị giày vò lâu như thế thì Lữ Tú Anh còn có thể khiến tết năm nay sung túc hơn.
Nhưng bây giờ cũng đủ đầy rồi, năm ngoái ngày nào họ cũng bật bếp chiên đủ thứ đồ.
Thịt viên mặn, thịt viên chay, ngó sen và cà tím chiên, còn có thịt kho Đông Pha nữa.
Năm ngoái Lữ Tú Anh chưa từng giày vò Lâm Tiếu làm những món này, cô tò mò hỏi: “Thịt kho Đông Pha là gì vậy mẹ?”
“Thịt kho Đông Pha mà con cũng không biết sao.” Lữ Tú Anh hơi đau lòng, lúc còn nhỏ Lâm Dược Phi còn được ăn qua trong những ngày tết nhưng Tiếu Tiếu lại chưa được ăn lần nào.
“Đợi mẹ làm xong thì con sẽ biết ngay thôi.”
Nhưng thịt Đông Pha vẫn do Lâm Dược Phi chiên. Một miếng thịt ba chỉ được cắt thành từng miếng vuông vức to như nắm tay Lâm Dược Phi, được luộc chín một nửa sau đó bỏ vào dầu chiên giòn.
Cách làm này rất dễ bị văng dầu, Lâm Dược Phi đẩy Lữ Tú Anh từ bếp lò sang bên cạnh rồi mình đứng vào chiên.
Lữ Tú Anh sốt ruột: “Con làm gì biết chứ?”
Lâm Dược Phi: “Con biết, mẹ yên tâm đi.”
Kiếp trước năm nào Thẩm Vân cũng làm món thịt kho Đông Pha, có một lần bị dầu bắn trúng, sau đó mỗi lần nhìn thấy dầu sôi văng lên đều rất sợ. Nên những món khác thì Lâm Dược Phi không biết nhưng chiên thịt như vậy thì rất lành nghề.
Miếng thịt to bỏ vào nồi xong thì lập tức đập nắp lại, chuyển sang lửa nhỏ.
Lữ Tú Anh đứng phía sau trông chừng, thấy Lâm Dược Phi lại làm rất ra trò, thịt chiên ra cũng vừa đủ lửa nên kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.
Ông trời ơi, đây có còn là con trai bà không vậy?
Thịt vừa được chiên xong, Lữ Tú Anh cắt thành từng lát mỏng, dùng nước tương, giấm để pha nước chấm, bưng ra cho Lâm Tiếu chấm thử.
Lâm Tiếu hoàn toàn là động vật ăn thịt, thấy các lớp mỡ nạc đan xen nhau của món thịt kho Đông Pha thì mắt sáng rực lên.
Gắp lên bỏ nguyên miếng vào miệng, thịt kho Đông Pha vừa múc ra khỏi chảo còn nóng hổi, Lâm Tiếu nhai thử, híp mắt lại, mặt đầy hưởng thụ.
“Thịt kho Đông Pha ngon thật!” Lâm Tiếu hạnh phúc nói.
Lữ Tú Anh cười: “Còn có cách làm ngon hơn vậy nữa, tối nay chưng cho con một chén.”
Miệng Lâm Tiếu toàn là thịt, lập tức mong chờ đến món thịt bữa tối.
Tiểu Hoàng ngửi thấy mùi thơm, bám lấy ống quần Lâm Tiếu không ngừng, híc híc ẳng ẳng kêu lên, không cần nói cũng biết đáng thương đến nhường nào.
Lâm Tiếu hỏi: “Mẹ ơi, Tiểu Hoàng có ăn được không?”
Lữ Tú Anh: “Không được, nó còn quá nhỏ, răng còn chưa mọc đủ nữa kìa, chỉ có thể ăn cháo thôi.”