Lâm Tiếu cảm thấy Tiểu Hoàng quá đáng thương, không nhẫn tâm ngồi trước mặt Tiểu Hoàng ăn nên nhân lúc trước khi Tiểu Hoàng vào thì vội bay đến đóng cửa khóa lại.
“Gâu ư ư ư.” Hai chân trước của Tiểu Hoàng nhanh chóng bám vào cửa gỗ, đây là lần đầu tiên nó kêu lớn tiếng như thế.
“Tết như vậy tốt thật.”
Buổi tối Lâm Tiếu ăn được món thịt chưng, thịt kho Đông Pha cắt thành miếng mỏng rồi được thêm nước tương, hành, gừng, tỏi, tiêu, nước, bắt bếp nấu đến khi mềm ra.
Lâm Tiếu bẻ nửa cái màn thầu nóng hổi, gắp hai miếng thịt bỏ vào trong màn thầu, mở miệng to ra cắn một miếng, màn thầu nóng mềm và thịt béo ngậy hòa vào nhau: “Sao lại ngon như thế chứ!”
“Ngon thì mai làm tiếp cho con ăn nữa.” Năm nay Lữ Tú Anh mua rất nhiều thịt heo, làm một hơi hết ba mươi miếng thịt kho Đông Pha, có thể ăn đến tận cuối năm đấy.
“Ngày mai mẹ chưng ngọt cho con, bỏ thêm ít đường vào chưng, chắc chắn con sẽ thích ăn.”
Mắt Lâm Tiếu lập tức sáng lên, bữa này vẫn chưa ăn xong lại bắt đầu mong chờ bữa sau.
Lâm Dược Phi tỏ ra chán ghét: “Mẹ, hay là chưng mặn đi, thịt chưng ngọt khó ăn lắm.”
Lữ Tú Anh trợn mắt: “Nói bậy, con còn chưa ăn qua mà.”
Lâm Dược Phi đau khổ, sao anh có thể chưa ăn qua được chứ, kiếp trước Thẩm Vân thích ăn thịt Đông Pha chưng ngọt, một lớp thịt, phủ một lớp đường lên rồi mang đi chưng,
Thật sự Lâm Dược Phi không thưởng thức nổi mùi vị này, chỉ có thể yên lặng cầu xin em gái mình nhất định đừng thích nó. Chỉ cần em gái không thích thì sau này món ăn này sẽ không xuất hiện trên bàn ăn của gia đình này nữa.
Nhưng tiếc là hiện thực đã khiến Lâm Dược Phi thất vọng.
Lâm Tiếu ăn được món thịt chưng ngọt thì vui vẻ vô cùng, Lâm Dược Phi thở dài: “Anh thấy không có món thịt nào là em không thích hết.”
Lâm Tiếu bị anh mình nói đến ngại ngùng, phản bác lại một câu: “Chỉ có thịt của anh là em không thích ăn.”
Lâm Dược Phi: “Vậy thịt của mẹ thì em thích ăn à?”
Lâm Tiếu: “Đương nhiên cũng không thích… không đúng!” Hình như vấn đề này trả lời thế nào cũng không đúng, Lâm Tiếu tức giận trừng mắt với anh mình: “Đồ tồi.”
Hôm ba mươi tết, sáng sớm Lâm Tiếu đã bị tiếng băm thịt đánh thức.
“Độp độp độp… độp độp độp!” Lâm Tiếu nghe thấy tiếng động vọng từ trong bếp nhà mình ra, vọng từ nhà kế bên, vọng từ trên lầu xuống, cả tòa nhà đều đang băm thịt, sẽ không băm đến nỗi mức sập cả tòa nhà này đấy chứ.
Lâm Tiếu chạy vào nhà bếp, mẹ đã băm được một thau thịt to rồi.
Anh trai cô cũng ở trong nhà bếp, đang dùng sức bóp cải thảo giúp mẹ vắt hết nước trong cải thảo ra.
“Tiếu Tiếu dậy rồi à, ăn chút đồ ăn vặt để lót dạ đi.” Lữ Tú Anh quên mất làm bữa sáng cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu vui vẻ chạy vào trong phòng lấy đồ ăn vặt, đồ ăn vặt này còn ngon hơn cả món chính nữa.
Lâm Tiếu thuần thục dùng đồ ăn vặt để giải quyết bữa ăn sáng của mình rồi lại chạy vào nhà bếp: “Mẹ, có thể dùng thịt băm nấu ít canh cho Tiểu Hoàng được không?”
Mẹ nói Tiểu Hoàng chỉ có thể ăn cháo, vậy thịt đã băm nhuyễn, mang đi nấu không phải sẽ thành cháo sao.
Lữ Tú Anh cười: “Được, nấu một ít cho Tiểu Hoàng.”
“Tết mà, để Tiểu Hoàng ăn chút đồ ngon đấy.”
Hình như Tiểu Hoàng biết thịt nấu trong nồi là của nó nên lúc Lữ Tú Anh nấu canh, nó luôn kích động xoay vòng vòng bên cạnh chân bà.
Lâm Tiếu ghen tị: “Sao Tiểu Hoàng lại bám mẹ như vậy chứ?”
Lâm Dược Phi suy đoán: “Chẳng lẽ là vì mẹ đang nấu đồ ăn cho nó sao?” Nhưng anh lại cảm thấy không thể nào, một con chó con mới hơn một tháng tuổi, não của nó chỉ bằng hạt hạnh nhân thôi, nó thì biết gì chứ?
“Trùng hợp chăng?” Lâm Dược Phi đáp.
Lữ Tú Anh dùng thịt băm nấu ít canh, để nguội bớt rồi đổ vào chén của Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng cúi đầu liếm một miếng, chú chó con vẫy đuôi điên cuồng.
Bữa trưa ăn đơn giản, sáng sớm Lữ Tú Anh đã chuẩn bị cơm tất niên rồi.
Chiều bắt đầu gói sủi cảo, lúc nêm nếm nhân “chiếc mũi chó” nhạy cảm của Lâm Tiếu phát huy công dụng.
Lữ Tú Anh thêm nước tương xong thì bỏ vào đó chút muối, trộn lên xong đưa sang cho Lâm Tiếu ngửi: “Tiếu Tiếu, ngửi thử cái này nhạt hay mặn.”
Lâm Tiếu để sát mũi mình lại: “Thêm chút muối nữa ạ.”
“Thêm chút nữa.”
“Được rồi.”
Lần nào Lữ Tú Anh cũng để Lâm Tiếu ngửi thử nhân trước, lúc ăn thì mùi vị vừa đủ.