Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 127 - Chương 127.

Chương 127. - Chương 127. -

Sau khi Lâm Tiếu ngửi xong, Lữ Tú Anh rất yên tâm bắt đầu làm sủi cảo.

Lâm Dược Phi trêu em gái: “Lỗ mũi chó.”

Kể từ sau khi nuôi Tiểu Hoàng, Lâm Tiếu không còn cảm thấy từ “chó” này là đang mắng người nữa. Chó con đáng yêu như thế, Lâm Tiếu cứ xem như anh đang khen cô: “Đúng vậy, giỏi hơn anh rồi.”

Lâm Tiếu chạy đến vòi nước rửa tay sạch sẽ: “Mẹ, con cũng gói sủi cảo.”

Lữ Tú Anh xé một phần bột ném cho Lâm Tiếu: “Cầm nặn chơi đi.”

Lâm Tiếu bất mãn: “Con muốn gói sủi cảo thật cơ.”

Cô cũng đâu còn là con nít nữa!

Ở tuổi của Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh đã biết gói sủi cảo rồi: “Được, vậy để mẹ dạy con.”

Lữ Tú Anh bỏ một miếng bánh chẻo lên bàn tay Lâm Tiếu, dạy cô từng bước một: “Bỏ nhân vào, bóp lại.”

Bàn tay to lớn của Lữ Tú Anh bao lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu gói được một chiếc sủi cảo xinh đẹp, cô cẩn thận đặt nó lên mảnh vải, nghiêng đầu ngắm nhìn một lượt: “Đẹp thật.”

Chiếu sủi cảo đầu tiên cô gói lại đẹp như thế!

Nhưng mất đi sự giúp đỡ của mẹ, Lâm Tiếu tự gói lại không đẹp lắm, nhân sủi cảo luôn tràn hết ra ngoài.

Lâm Dược Phi liếc mắt nhìn em gái: “Em bỏ ít lại một chút.” Người chỉ có chút xíu nhưng lại tham lam.

Sau khi Lâm Tiếu bỏ ít nhân lại thì cuối cùng cũng gói được, cô đặt những chiếc sủi cảo phẳng lì của mình gói sang một góc: “Con phải ăn những cái mà con tự gói.”

Lữ Tú Anh: “Được, lát nữa nấu riêng cho con một nồi.”

Trời vừa tối, Lữ Tú Anh đã mở hết tất cả đèn trong nhà lên. Tối nay không phải là lúc tiết kiệm điện, đêm ba mươi thì phải đèn đuốc sáng trưng.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng pháo hoa nổ đùng đùng, tiếng pháo kép vang lên “chíu bùm”, còn có tiếng vù vù khi pháo hoa bay lên nữa.

Không khí tết lập tức dày đặc, Lâm Dược Phi nhìn ra cửa sổ không ngừng, đã rất nhiều năm anh không nghe thấy tiếng pháo hoa rồi.

Đây là năm đầu tiên gia đình Lâm Tiếu dùng TV màu để xem Xuân Vãn.

Nghe được câu “Tư Mã Quang đập chum” của Triệu Lệ Dung, Lâm Tiếu cười ngã lên ghế, Tiểu Hoàng lo lắng chạy đến xem.

Tay Lâm Tiếu rũ xuống, vuốt ve đầu Tiểu Hoàng để an ủi nó, nhưng vẫn cười không ngừng: “Ha ha ha ha.”

Quá buồn cười!

Lâm Dược Phi không cảm thấy buồn cười, nhưng thấy em gái mình cười đến như vậy thì cũng cười theo. Dáng vẻ cười đến mức biến thành một con chó ngốc của em gái rất mắc cười.

Xem tiểu phẩm xong, nhân lúc Lâm Tiếu không có hứng thú với chương trình ca hát nhảy múa, Lâm Dược Phi đưa em gái ra ngoài bắn pháo hoa.

Lúc Lâm Dược Phi còn trẻ rất thích bắn pháo hoa, pháo càng to thì càng thích. Bây giờ không hứng thú với nó nhiều nữa, nhưng tết mà, cũng phải bắn một quả pháo chứ, nó mang ngụ ý tốt.

Lâm Tiếu đứng xa anh mình ra, chơi đùa trong sân để anh giúp mình đốt pháo hoa que.

Năm nay Lâm Dược Phi mua cho em gái một đống pháo cây loại nhỏ, sau này được gọi là “pháo hoa que”, bây giờ thì được gọi là “thử liễu hoa*”.

(*) 呲了花 - Thử liễu hoa: tên một loại pháo hoa.

Hai tay Lâm Tiếu mỗi tay một cây, có thể cầm tránh được bao xa thì cầm, hai cánh tay đưa thẳng lên cao, xoay vòng vòng trong sân.

Lâm Dược Phi lắc đầu, không ngờ lại nhát gan như vậy.

Nhưng như Lâm Tiếu vậy cũng tốt, đốm lửa không bén vào quần áo được, quần áo tết đều không bị hư hao gì. Lâm Dược Phi nhớ lại mình lúc nhỏ, quần áo mặc tết đều bị pháo đốt thành đốm lớn đốm nhỏ, dẫn đến việc Lữ Tú Anh chưa từng có quy tắc ăn Tết thì không thể đánh con.

Đốt pháo hoa và pháo hoa que xong, Lâm Dược Phi đưa Lâm Tiếu về nhà, Lữ Tú Anh đã nấu xong sủi cảo rồi.

Sủi cảo Lâm Tiếu gói được nấu riêng một nồi, vớt ra một chiếc đĩa riêng: “Cho con này, con muốn ăn cái mình gói mà.”

Lâm Tiếu phấn khởi gắp lên một cái sủi cảo mình tự gói bỏ vào trong miệng, không ngon…

Sủi cảo cô gói ít nhân quá, không nhiều nhân và da dày như sủi cảo của mẹ gói.

Nhưng cô đã từng nói phải ăn sủi cảo mình gói mà, phải làm sao đây?

Mắt Lâm Tiếu chuyển động, chạy tung tăng vào nhà bếp lấy một đôi đũa dùng chung, gắp một chiếc sủi cảo bỏ vào chén mẹ: “Mẹ, con cho mẹ ăn sủi cảo con gói nè.”

Rồi lại gắp một miếng bỏ vào chén anh trai: “Anh ơi, cho anh nữa này.”

Miệng Lâm Tiếu rất ngọt: “Mẹ ăn một cái, anh ăn một cái, con ăn một cái.”

Như vậy bản thân cô chỉ cần ăn một phần ba thôi.

Cả nhà phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Lữ Tú Anh được nịnh đến mở cờ trong bụng, sủi cảo do chính tay con gái gói, bé cưng của mình mà, còn gắp cho mình ăn nữa.

Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu, cảm thấy một lời khó nói hết, nhưng thấy mẹ mình vui như thế nên quyết định không vạch trần em gái.

Bình Luận (0)
Comment