Phong tục ăn Tết là do ai đặt ra vậy, Lâm Tiếu cảm thấy rất không hợp lý.
Đêm ba mươi Tết phải thức khuya rồi đến mùng một trời còn chưa sáng đã phải rời giường. Ngoài trời tối đen như mực, pháo nổ đùng đùng.
"Ư ư ư." Tiểu Hoàng bị tiếng pháo nổ đánh thức, nó sợ hãi run lẩy bẩy trốn ở sau cửa. Kể từ tối hôm qua, Tiểu Hoàng đã bắt đầu sợ hãi, dây pháo nổ một tiếng thì nó liền giật mình một cái.
Lữ Tú Anh thấy mà phát sầu: "Biết sao bây giờ, Tết năm nào cũng phải đốt pháo đến ít nhất là ngày mười lăm tháng Giêng mới nghỉ."
Tiếng kêu đáng thương của Tiểu Hoàng khiến người ta nghe mà đau lòng, Lữ Tú Anh nghĩ đến hôm qua Tiểu Hoàng đã được tắm rửa sạch sẽ, bà lau sạch chân của nó, phá lệ ôm nó lên giường để cho Lâm Tiếu ôm nó ngủ thêm một lát.
Lâm Tiếu cảm giác có một cục bông chui vào trong lòng mình, cô khẽ mở mắt ra, lập tức phát hiện đó là Tiểu Hoàng liền đưa tay ôm lấy sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp. Vì đã rất mệt nên tiếng pháo nổ bên ngoài hoàn toàn không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Khi Lâm Tiếu đang nửa tỉnh nửa mê, hình như cô nghe được tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa phòng mình. Tiểu Hoàng ở trong lòng Lâm Tiếu quay người lại, ngẩng cái đầu nhỏ lên.
Giọng nói của anh trai vang lên ở trước cửa: "Chó con và heo con còn đang ngủ sao."
Lâm Tiếu mơ mơ màng màng nghĩ trong đầu, chó con là Tiểu Hoàng còn heo con thì làm gì có? Ở trong nhà không có nuôi heo.
Sau đó cô nghe được tiếng cửa phòng ngủ đang nhẹ nhàng đóng lại, giọng của anh trai từ ngoài cửa truyền tới: "Cứ để em ấy ngủ thêm đi, khỏi cần đi chúc Tết cũng được."
"Mẹ, mẹ cứ ở nhà chờ hàng xóm tới chúc Tết đi, con sẽ ra ngoài chúc Tết mọi người trong xóm." Lâm Dược Phi nói.
Vẻ mặt của Lữ Tú Anh tràn đầy kinh ngạc: "Con đi chúc Tết hàng xóm?"
Mấy năm trước, Lâm Dược Phi chưa bao giờ chịu làm chuyện này, thấy hàng xóm đến nhà, Lâm Dược Phi cũng không vui vẻ tiếp đón, ngay cả việc chúc họ một câu cũng không làm.
Năm nay, Lâm Dược Phi chủ động nói mình sẽ đi chúc Tết hàng xóm, Lữ Tú Anh rất vui mừng nhưng lại có chút lo lắng: "Con có làm được không?"
Lâm Dược Phi: "Sao lại không được, năm mới không phải là chúc nhau phát tài phát lộc, vạn sự như ý, an khang thịnh vượng sao?"
Lữ Tú Anh không ngừng bị Lâm Dược Phi chọc cười: "Được được được, vậy con đi đi."
Lữ Tú Anh ở nhà, lấy mâm bánh kẹo đựng đầy hạt dưa và kẹo đậu phộng ra. Lâm Dược Phi ra ngoài không được bao lâu, hàng xóm đã liên tục tới nhà chúc Tết.
"Chị Tú Anh, năm mới vui vẻ."
"Tú Anh! Tôi tới nhà cô chúc Tết đây."
Hàng xóm đi chúc Tết từ nhà này sang nhà khác, mỗi nhà dừng lại khoảng vài phút chúc vài câu may mắn, có người đi cùng con nít thì Lữ Tú Anh sẽ bỏ kẹo vào túi của bọn nhỏ.
Túi của đứa con nít nào cũng đựng đầy ắp kẹo và pháo nổ.
Những người hàng xóm đến chúc Tết hầu hết đều là lần đầu tiên nhìn thấy TV màu và điện thoại mới trong nhà của Lữ Tú Anh, họ còn để ý thấy máy giặt ở trong nhà vệ sinh.
Tất cả đều bày tỏ sự ngưỡng mộ: "Cái TV lớn này trông xịn quá."
"Có máy giặt quần áo tiện thật đấy, không cần phải dành cả ngày để giặt giũ."
"Tiểu Phi nhà cô hiếu thảo quá, đi làm kiếm tiền về liền mua ngay máy giặt và một cái TV lớn cho mẹ của mình."
"Sau này Tú Anh đỡ vất vả hơn rồi."
Tết đến nên mọi người cũng ăn nói dễ nghe hơn nhưng ánh mắt đầy hâm mộ của nhà hàng xóm không phải là giả, Lữ Tú Anh chưa từng vui đến thế.
Mặc dù thấy rõ sự hoài nghi của họ về việc khoản thu nhập của Lâm Dược Phi có hợp pháp hay không, nhưng đầu năm mới sẽ không ai nói chuyện này ra nên Lữ Tú Anh cũng vờ như không biết. Lâm Dược Phi kiếm được nhiều tiền nên họ mới nghĩ như vậy, Lữ Tú Anh nghĩ đến đây thì trong lòng lập tức thoải mái.
Lâm Tiếu ôm Tiểu Hoàng ngủ khò khò, tiếng pháo nổ bên ngoài lẫn tiếng chúc Tết của hàng xóm ở ngoài phòng khách cũng không thể nào đánh thức được cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiếu khi ngủ đỏ bừng, cô mở mắt nhìn đồng hồ treo trên tường đã chỉ tới chín giờ thì dụi dụi mắt vì nghĩ chắc mình nhìn nhầm rồi.
Lâm Tiếu vừa động đậy, Tiểu Hoàng lập tức tỉnh giấc, hai cái chân nhỏ để lên cánh tay của Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu sợ hết hồn, cô quên là Lữ Tú Anh ôm Tiểu Hoàng lên đây cho mình, luống cuống tay chân ôm Tiểu Hoàng xuống: "Tuyệt đối không thể để mẹ biết."
Lâm Tiếu bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy anh trai và mẹ đều đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cô từ từ đi qua: "Mẹ, con lỡ dậy trễ rồi."