Điều khiến Lâm Tiếu bất ngờ đó chính là mẹ của cô không hề tức giận một chút nào cả, bà nhìn cô đầy dịu dàng: "Con không cần phải dậy sớm, cứ ngủ cho đã đi."
Lâm Tiếu kinh ngạc trợn tròn hai mắt, chuyện này không giống với những gì cô biết, mùng một năm ngoái mẹ sẽ tranh thủ lúc trời còn chưa sáng gọi cô dậy. Cô phải cùng mẹ đón những người hàng xóm đến nhà chúc Tết và còn phải cùng mẹ đi chúc Tết hàng xóm.
"Tại sao lúc trước đều phải dậy sớm mà năm nay thì lại không vậy mẹ?" Vẻ mặt Lâm Tiếu đầy khó hiểu.
Lữ Tú Anh nhớ lại mùa xuân năm trước, bởi vì Lâm Dược Phi thật sự không ra gì, còn Lữ Tú Anh thì lại không muốn phải cô đơn lẻ bóng đi chúc Tết vào ngày đầu tiên của năm mới nên năm nào bà cũng bắt Tiếu Tiếu phải dậy sớm để đi với mình.
So với con trai lớn, Lữ Tú Anh càng muốn để hàng xóm gặp đứa con gái nhỏ khôn khéo hiểu chuyện của mình, mùng một không thể để cho Lâm Tiếu ngủ nướng được vì bà sợ hàng xóm sẽ đánh giá con bé là một đứa bé không được dạy dỗ tốt, hơn nữa còn nói hai đứa con nhà mình không hiểu quy củ ở sau lưng bà.
Lữ Tú Anh nhớ về chuyện cũ, ánh mắt nhìn Lâm Tiếu càng thêm dịu dàng: "Năm nay anh con dậy sớm đi chúc Tết nên con không cần dậy sớm nữa."
Lâm Tiếu đã hiểu, thì ra mùng một Tết chỉ cần một người con trong nhà dậy sớm là được.
"Vậy sao mấy năm trước người phải dậy sớm luôn là em?" Lâm Tiếu dùng ánh mắt tố cáo nhìn anh trai.
"Mấy năm tiếp theo đều đến lượt anh hết."
Tiểu Hoàng ở bên chân Lâm Tiếu, Lâm Tiếu nói với anh trai, Tiểu Hoàng cũng hùa theo, dùng giọng điệu non nớt sủa: "Gâu gâu gâu."
Lâm Dược Phi tặc lưỡi, chó con do cả hai cùng nhặt về, nhưng tại sao lại giúp em gái chứ không giúp anh?
"Động vật nhỏ giúp động vật nhỏ..." Lâm Dược Phi khẽ nói.
Buổi sáng mùng một Tết tiếp tục ăn sủi cảo.
Thấy Lâm Tiếu đã dậy, Lữ Tú Anh ra ngoài ban công lấy sủi cảo đã được gói vào tối qua vào. Ban công là tủ lạnh tự nhiên, Lữ Tú Anh cho sủi cảo đông lạnh đến mức cứng ngắc vào nồi.
Một nhà ba người ngồi quanh bàn ăn dùng bữa sáng muộn, Lữ Tú Anh nấu tổng cộng hai mươi cái: "Ăn ít thôi, trưa còn ăn cơm nữa."
Lâm Tiếu gắp một cái sủi cảo cho vào miệng thì cắn phải một thứ gì đó hơi cứng: "Ôi."
Lâm Tiếu cúi đầu nhìn nửa cái sủi cảo còn lại, cô phát hiện ra có một hạt đậu phộng màu đỏ ở bên trong.
Lữ Tú Anh vội vàng nghiêng đầu nhìn: "Tiếu Tiếu ăn trúng rồi."
Hôm qua Lữ Tú Anh gói sủi cảo có bỏ một hạt đậu vào một cái sủi cảo, ai ăn được sẽ gặp được may mắn trong năm mới.
Rất nhiều người gói tiền xu vào trong nhưng Lữ Tú Anh không làm được, dù là đồng xu đã được rửa sạch và luộc qua nước sôi thì bà vẫn cảm thấy nó không được sạch vì thế liền nghĩ ra biện pháp dùng đậu phộng thay thế.
"Tiếu Tiếu ăn trúng miếng sủi cảo này, vận khí năm nay sẽ vô cùng tốt."
Lâm Tiếu cẩn thận ăn nửa cái sủi cảo còn lại, cô thầm nghĩ không biết vận khí tốt vào năm nay của mình sẽ như thế nào, làm đúng hết tất cả các câu hỏi trong kì thi hay mỗi ngày được cho hai hào ăn vặt rồi cùng Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân đến tiệm tạp hóa.
Ăn sáng xong, Lâm Tiếu nhận được tiền lì xì mừng tuổi của mẹ và anh trai.
Lâm Tiếu mở bao lì xì ra nhìn thử liền kinh ngạc mở to mắt, trong bao lì xì có tới mười đồng.
Mẹ cho mười đồng, anh cũng cho mười đồng.
Lâm Tiếu hít một hơi, tiền lì xì năm nay có tận hai mươi đồng.
Cô nhớ rõ năm trước chỉ có mẹ cho cô tiền mừng tuổi, anh trai thì không, năm ngoái mẹ lì xì cho cô cũng chỉ có một đồng.
Chỉ mới có một năm, tiền mừng tuổi của cô đã tăng gấp hai mươi lần.
Đây giống với hiện tượng lạm phát đã được tin tức nhắc tới, lạm phát thật sự quá tuyệt vời!
Với số tiền hai mươi đồng khổng lồ, Lâm Tiếu nghĩ mình không có đủ khả năng để giữ số tiền lớn như vậy, cô ngoan ngoãn cống nộp lại cho mẹ.
Nhưng mẹ lại không lấy!
Lữ Tú Anh cười nói: "Tiền mừng tuổi cho con thì chính là của con."
Lâm Tiếu lập tức xác nhận lại ý nghĩa của câu "là của con": "Con có thể tiêu sao? Có thể tiêu hết luôn sao? Muốn dùng như thế nào cũng được sao?"
Lữ Tú Anh cười ha ha: "Được, được, được, được hết."
Lâm Tiếu cầm chặt hai bao lì xì, may mắn đến quá nhanh khiến cô không kịp thích ứng, vừa ăn được đậu phộng may mắn đã có hiệu quả nhanh như vậy.
Hai mươi đồng tương ứng với một trăm lần hai hào, cô đột nhiên có một trăm ngày ăn vặt.