Lâm Tiếu vui vẻ ôm mẹ nhảy nhót sau đó kêu mẹ cúi xuống rồi hôn lên mặt mẹ.
Lâm Dược Phi ở bên cạnh nói: "Còn anh thì sao? Anh cũng cho em tiền tiêu vặt mà."
Lâm Tiếu nhìn chằm chằm mặt của anh trai: “Ồ…” Sau đó cô ẵm Tiểu Hoàng lên: "Tiểu Hoàng sẽ thay em hôn anh."
Tiểu Hoàng cũng từ chối, hai cái chân để ở trên mặt của anh trai.
Lâm Dược Phi nheo mắt lại: "Nhà chúng ta chưa từng có luật lệ đầu năm không được đánh con nít."
Ăn sáng xong, Lữ Tú Anh thúc giục Lâm Tiếu mau đi thay quần áo mới: "Chúng ta đến nhà dì Đỗ và dì Tề chúc Tết."
"Phải nhanh lên nếu không lại tới đúng giờ ăn cơm của người ta mất."
Lâm Tiếu lập tức chạy đi mặc quần áo mới: "Mẹ ơi, con nên mặc bộ nào?"
Tết năm nay cô có hai bộ quần áo mới, những năm trước cô đều chỉ có một bộ nên bây giờ Lâm Tiếu không biết nên mặc cái nào.
Lữ Tú Anh: "Bộ màu đỏ."
Năm nào Lâm Tiếu cũng được mẹ dẫn đến nhà dì Đỗ và dì Tề chúc Tết, việc chúc Tết dì Đỗ và dì Tề còn trịnh trọng hơn so với chúc Tết những người hàng xóm khác, hai mẹ con thường sẽ ở lại lâu hơn một chút nhưng sẽ luôn rời đi trước khi tới giờ cơm trưa.
Khác ở chỗ, năm nay anh trai cũng đi theo.
Đầu tiên sẽ đến nhà dì Đỗ sau đó mới tới nhà dì Tề, hai nhà đều khá là sửng sốt khi nhìn thấy Lâm Dược Phi.
Dì Tề kéo tay Lữ Tú Anh: "Xem như bà hết khổ rồi."
Lữ Tú Anh vừa đến nhà liền bắt đầu làm cơm trưa: "Tiếu Tiếu, buổi trưa con muốn ăn cá hố chiên hay là thịt viên chiên?"
Lâm Tiếu không chút do dự: "Cá hố chiên ạ."
Cuối cùng, Lữ Tú Anh đều nấu cả hai, bàn ăn mùng một Tết có một đĩa cá hố chiên, một đĩa thịt viên xốt chua ngọt, một bát thịt hấp và một đĩa bắp cải ngâm chua ngọt.
Cá hố chiên vàng giòn rụm, Lữ Tú Anh giúp Lâm Tiếu lấy hết xương sườn ở hai bên, để lộ ra thịt cá trắng nõn và phần xương sống ở giữa đưa cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu lập tức dùng tay cầm lấy, ăn từng chút một.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm Tiếu đặt bao lì xì dưới gối. Nửa đêm tỉnh lại cô thò tay xuống gối tìm bao lì xì, sau khi chạm vào mới yên tâm ngủ tiếp.
Tết chính là dịp để ăn uống và nô đùa, Lâm Tiếu cảm thấy bản thân ngày nào cũng ăn không ngớt, thức ăn của bữa trước còn chưa tiêu hết, cô đã muốn ăn nữa.
Tết năm nay có rất nhiều món ngon.
Trên TV lại bắt đầu chiếu Tây Du Ký.
Đây cũng không phải là điều khiến Lâm Tiếu thấy vui nhất, điều mà cô cảm thấy vui vẻ nhất đó chính là mẹ mình năm nay cũng được nghỉ đông, cô được nghỉ bao nhiêu ngày thì mẹ cũng được nghỉ bấy nhiêu ngày.
"Tiếu Tiếu, ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi lễ chùa."
Lâm Tiếu chạy lạch bạch ra khỏi phòng: "Lễ chùa là gì ạ?"
Lữ Tú Anh: "Khá giống với đi chợ, có rất nhiều người bán đồ ăn, còn có biểu diễn gì đó nữa."
Lâm Tiếu chưa từng đi chợ, nhưng khi cô nghe mẹ mình nói có chỗ bán đồ ăn thì hai mắt lập tức sáng lên, gật đầu liên tục: "Đi đi đi ạ."
Hôm sau Lâm Tiếu dậy sớm, cô đến gọi mẹ dậy trước rồi gõ cửa đánh thức anh trai đang ngủ ở phòng kế bên, sau đó đánh thức Tiểu Hoàng đang ngủ ở phòng khách.
Lâm Dược Phi vừa ngáp vừa nhìn đồng hồ, mới có bảy giờ sáng: "Lâu lắm mới được nghỉ vậy mà cũng không cho người ta ngủ nướng."
Lâm Tiếu không chút lưu tình vạch trần anh trai: "Ngày nào anh cũng ngủ nướng, đã ngủ mấy người rồi."
Lâm Tiếu mau chóng đánh răng rửa mặt, mặc quần áo rồi ăn cơm, động tác so nhanh hơn rất nhiều lúc đi học.
Lâm Dược Phi: "Nếu đi học em cũng nhanh nhẹn như vậy thì mỗi sáng anh cũng có thể ngủ thêm được mười lăm phút luôn đấy."
Lâm Tiếu không để ý tới anh trai, đi học có thể giống với đi lễ chùa sao?
"Đi lễ chùa thôi!" Lâm Tiếu nhanh chóng chuẩn bị xong, cô ôm Tiểu Hoàng đứng ở cửa chờ mẹ và anh trai.
Lữ Tú Anh kinh ngạc nói: "Con dẫn Tiểu Hoàng đi theo luôn hả?"
Lâm Tiếu ngơ ngác: "Không được dẫn Tiểu Hoàng theo sao ạ?"
Lữ Tú Anh suy nghĩ một lát: "Vậy thì cứ đem nó theo đi, lúc ít người thì dắt nó đi, lúc đông người thì ôm nó lên."
"Hôm nay là mùng năm, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đi lễ chùa nên con sẽ phải ôm nó nhiều đấy." Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu: "Con sẽ ôm, nếu con ôm mệt rồi thì sẽ đưa cho anh ôm."
Lâm Tiếu lập tức giao nhiệm vụ cho anh trai.
Đến chùa, quả nhiên nơi đây vô cùng tấp nập. Lâm Tiếu còn chưa đi vào đã mở to hai mắt: "Quao, đông quá đi."
Nhiều người tới đây như vậy, chỗ này nhất định rất thú vị.
Lâm Tiếu nói mình muốn ôm chó con, Lữ Tú Anh căn bản không cho cô cơ hội này, vừa đến nơi bà liền để cho Lâm Dược Phi ôm chó con, còn mình thì nắm chặt tay Lâm Tiếu.
Nhiều người như vậy, Lữ Tú Anh sợ mình vừa buông tay sẽ lạc mất Lâm Tiếu.