Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 136 - Chương 136.

Chương 136. - Chương 136. -

Lữ Tú Anh nhìn mà đau lòng, nói với Lâm Tiếu: “Nếu không làm được nữa thì thôi, mẹ sẽ đi tìm giáo viên của các con rồi xin nghỉ.”

Lâm Tiếu lắc đầu từ chối: “Con làm được.”

Lâm Dược Phi thấy bộ dạng liều mạng làm bài tập của em gái mình, không kiềm được, nói sự thật cho em gái mình: “Thầy cô sẽ không kiểm tra bài tập nghỉ hè của em đâu.”

Lâm Tiếu không tin: “Chắc chắn cô giáo sẽ kiểm tra.”

Lữ Tú Anh quay đầu sang nhìn Lâm Dược Phi.

Lâm Tiếu cũng làm theo mẹ quay sang nhìn Lâm Dược Phi.

Hai người ngầm hiểu ý của nhau về cùng một việc.

“Hay con nhờ anh làm hộ bài tập cho con đi.” Lữ Tú Anh nói trước. Dù sao thì chữ viết tay của Lâm Dược Phi y như gà bới, nhìn như chữ viết của học sinh tiểu học.

Lâm Tiếu nhìn anh trai mình với gương mặt kỳ vọng.

Lâm Dược Phi: “Mơ đi em.”

Anh dùng chín năm kinh nghiệm đèn sách của mình để có thể đảm bảo rằng giáo viên sẽ không kiểm tra bài tập của kì nghỉ, Lâm Dược Phi không thể ngăn cản em gái mình đang điên cuồng làm bài tập: “Nhưng anh sẽ không giúp em đâu.”

Lâm Dược Phi leo lên đỉnh của ngọn núi đạo đức trong giây lát: “Bài tập của em em phải tự làm, cô giáo Từ chỉ khen em trong phần nhận xét cuối học kỳ là đứa trẻ trung thực đấy.”

Lâm Dược Phi không dám ở nhà nữa, sợ mình phải làm bài tập hộ học sinh cấp một, càng sợ hơn là mình không biết làm. Anh đạp xe ra ngoài và đến tiệm cơm Thẩm Vân làm để tìm cô ấy.

Sau tết Nguyên đán, đã đến lúc quán lẩu thịt dê mở cửa trở lại.

Lâm Dược Phi nghĩ đến việc sắp được gặp Thẩm Vân, đạp xe trên đường như bay, gió lạnh tạt vào mặt cũng không thấy lạnh, chỉ thấy ánh nắng ngày đông thật ấm áp.

Quả nhiên quán lẩu thịt dê đã mở cửa, Lâm Dược Phi bước nhanh tới để xe đạp ở ngoài cửa, vén rèm cửa lên sải bước vào trong nhưng không thấy bóng dáng của Thẩm Vân đâu cả.

“Chào bà chủ, chúc bà năm mới vui vẻ nhé, Thẩm Vân ở bếp sau ạ?” Lâm Dược Phi chào hỏi bà chủ.

Bà chủ lắc đầu: “Về sau Thẩm Vân sẽ không làm ở đây nữa.”

Lâm Dược Phi ngơ ngác: “Gì cơ ạ, vậy cô ấy đi đâu rồi ạ?”

Trái tim của Lâm Dược Phi như nghẹn lại, vậy sau này anh phải tìm Thẩm Vân ở đâu đây, lẽ nào anh khó khăn lắm mới tìm được cô ấy, thế mà lại để cô ấy biến mất trong biển người mênh mông hay sao.

Đầu óc Lâm Dược Phi trống rỗng, cho đến khi bà chủ kéo ngăn kéo ra, lấy ra một mảnh giấy nhỏ đưa cho Lâm Dược Phi.

Lâm Dược Phi ngơ ngác nhìn xuống, hai giây sau mới phản ứng lại, trên mảnh giấy đó ghi địa chỉ của Thẩm Vân.

Trong nháy mắt, trái tim Lâm Dược Phi nặng nề rơi trở lại trong lồng ngực, đầu óc bắt đầu hoạt động trở lại, vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán: “Cám ơn bà chủ, bà có biết vì sao cô ấy chuyển chỗ làm không?”

Rõ ràng Thẩm Vân rất thích làm ở quán lẩu thịt dê này, bao ăn bao ở, cô ấy còn nói rằng bà chủ đối xử với tôi rất tốt.

Bà chủ lắc đầu: “Tôi chỉ biết là có liên quan đến chuyện trong nhà của cô ấy thôi.”

Hai ngày trước, Thẩm Vân vội vàng chạy đến nhà hàng, nói là sau này mình không thể tiếp tục làm việc ở đây được, để lại mẩu giấy này rồi lại vội vàng rời đi.

“Cô ấy dặn tôi mấy lần liền, chỉ được đưa tờ giấy này cho cậu, nếu người nhà của cô ấy tìm đến thì không được đưa cho họ, không được nói cho người nhà của cô ấy biết cô ấy đã đi đâu.”

Hôm qua, người nhà của Thẩm Vân đã tìm đến đây, mấy người đàn ông to con hung hãn truy hỏi tung tích của Thẩm Vân.

Bọn họ hung dữ một, bà chủ hung dữ mười, bà ấy lấy lý do là ảnh hưởng đến công việc kinh doanh buôn bán nên đã đuổi bọn họ đi, không tiết lộ một lời nào về tung tích của Thẩm Vân.

Bà chủ thầm đoán trong lòng, chuyện như vậy bà ấy từng gặp rất nhiều, nhưng bà ấy đoán mò cũng không thể nói cho Lâm Dược Phi biết, dù sao Thẩm Vân đã để lại địa chỉ của mình cho Lâm Dược Phi.

“Cảm ơn bà chủ.” Lâm Dược Phi cầm tờ giấy chạy ra ngoài, đạp xe như đạp gió, địa chỉ cô ấy ghi cho anh là địa chỉ của khu tập thể, bên trong có vài chục tòa nhà lớn, Lâm Dược Phi tìm hai người để hỏi đường, cuối cùng cũng tìm được số nhà Thẩm Vân ghi cho anh.

“Rầm rầm rầm rầm” Lâm Dược Phi gõ cửa, âm thanh vô cùng gấp gáp.

Bình Luận (0)
Comment