Tuy dì Đỗ châm cứu và kê đơn thuốc cho cô, Lâm Tiếu vẫn thích dì Đỗ hơn.
Cuối cùng hai nhà đều không ăn cơm với nhau bởi vì tuyến đường tham quan của họ không giống nhau, đi chung với nhau một đoạn liền tách ra.
Lâm Tiếu tay trong tay với Vương Hồng Đậu, hai cô bé lưu luyến chia tay nhau.
Phụ huynh hai bên không nhìn nổi cảnh này nữa liền nói: "Được rồi, được rồi, vài ngày nữa là tới ngày khai giảng rồi, tới lúc đó ngày nào cũng được gặp nhau."
Sau khi Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu tách ra, cô liên tục nói: "Thật đúng là trùng hợp!"
Dọc đường đi, ánh mắt Lâm Tiếu không chỉ nhìn động vật trong lồng sắt mà cô còn thỉnh thoảng nhìn mọi người xung quanh, nhưng không được gặp lại bạn học thứ hai nào nữa.
Đến núi khỉ, Lâm Tiếu liền bất động. Những con khỉ già lười biếng nằm phơi nắng trên núi và những con khỉ con đầy năng lượng chạy nhảy xung quanh.
Lâm Tiếu thấy có một con khỉ con trong số đó vô cùng đáng yêu: "Mẹ, con muốn nuôi một con khỉ."
Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: "Không thể nuôi khỉ được."
Lâm Tiếu tiếc nuối vẫy tay chào tạm biệt khỉ con, một giây sau, khỉ con cũng vẫy tay lại với Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu cực kỳ phấn khích: "Mẹ, mẹ, nó vẫy tay với con kìa."
Lâm Dược Phi nói: "Nó chỉ đang bắt chước em thôi."
Nhưng Lâm Tiếu vẫn tin khỉ con đang nói lời tạm biệt với cô.
Điểm dừng tiếp theo là nhà trăn, Lâm Tiếu che mắt tiến vào, ngón tay mở ra một khe hở nhỏ, cô nhìn con trăn qua khe hở, dù sợ hãi nhưng cô vẫn không nỡ bỏ qua.
Lâm Tiếu ở trong sở thú chơi cho đến khi đóng cửa, cô tranh thủ trước khi sở thú đóng cửa liền đến núi khỉ một lần nữa, sau đó mới lưu luyến rời đi.
Về đến nhà, Lâm Tiếu mệt lả cả người, cô thay đồ ngủ rồi nằm trên ghế sô pha, say đó lại đột nhiên bật dậy: "Mẹ ơi, hôm nay vẫn chưa chụp hình."
Anh trai đã được chụp hình ở sở thú, còn cô thì vẫn chưa có một tấm nào.
Lữ Tú Anh an ủi Lâm Tiếu: "Không sao, lần sau chụp cũng được."
Lâm Tiếu vui vẻ nói: "Con được đi nữa sao ạ?"
Lữ Tú Anh mỉm cười gật đầu.
Lâm Tiếu vội vàng hỏi: "Lần sau là lúc nào ạ? Ngày mai sao? Ngày mai chúng ta đi sở thú nữa có được không mẹ?"
Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: "Ngày mai thì không được, chờ đến đợt nghỉ tiếp theo của con đi."
Lâm Tiếu lại nằm xuống ghế sô pha, phải đợi rất lâu mới tới đợt nghỉ tiếp theo.
"Reng reng reng." Điện thoại trong nhà vang lên, Lữ Tú Anh bắt máy, sau khi nói hai ba câu liền đưa điện thoại cho Lâm Tiếu: "Bạn học của con gọi tới tìm con nè."
Lâm Tiếu bò dậy từ trên ghế sô pha: "Tìm con ạ?"
Lần đầu tiên có người gọi điện thoại tìm cô!
Lâm Tiếu căng thẳng nhận lấy điện thoại, sau đó nghe thấy giọng của Vương Hồng Đậu ở đầu dây bên kia, giọng nói của cô bé ở trong điện thoại hơi khác so với ngoài đời.
"Lâm Tiếu, cậu định viết chuyến đi sở thú ngày hôm nay vào trong bài tập làm văn hả? Cậu có định viết lúc đi đến đó gặp phải tớ không đấy?"
Lâm Tiếu giơ điện thoại lên, cả người lập tức cứng đờ.
Bài tập làm văn?
Cô đã sớm quên rằng mình có bài tập làm văn cần phải làm!
Không, nói chính xác hơn đó chính là cô đã sớm quên mất đống bài tập được giao vào dịp nghỉ đông.
Từ lúc bắt đầu kỳ nghỉ đông cho tới nay, cô chưa đụng đến một chữ.
Lâm Tiếu kêu gào thảm thiết, cô lập tức chạy đi tìm mấy quyển vở bài tập.
Chép từ mới, bính âm, bài tập làm văn…
Tính nhẩm, đặt công thức rồi tính, toán ứng dụng…
Không còn kịp nữa rồi!
Lâm Tiếu bắt đầu điên cuồng làm bài tập nghỉ đông, gọt bút chì rồi viết đến khi đầu bút bị mòn, sau đó lại gọt bút chì rồi làm tiếp.
Cô ngồi trên bàn học viết từ sáng đến tối, nhưng làm hoài vẫn không hết cả núi bài tập về nhà này được.
Cô cặm cụi suốt ba ngày, ngay cả thời gian chơi với Tiểu Hoàng cũng không có, Tiểu Hoàng lượn qua lượn lại ở dưới chân Lâm Tiếu, nhưng cô không mảy may để ý tới, toàn tâm toàn ý làm bài tập.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu khổ cực như vậy, bà vội nấu cho cô một bữa ăn thịnh soạn để bồi bổ thân thể.
Lâm Tiếu định gắp lấy cánh gà kho trong đĩa nhưng bàn tay cầm đũa của cô không ngừng run rẩy thế nên cô gắp mãi vẫn không được.
Run lẩy bẩy… Run lẩy bẩy…
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lâm Tiếu phải làm bài tập về nhà đến mức run hết cả tay!