"Chân con đỏ hết lên rồi." Lữ Tú Anh cẩn thận kiểm tra, ngón chân và gót chân đều đỏ ửng: "Giày mới nhỏ quá sao?"
Lâm Tiếu lắc đầu lia lịa: "Không nhỏ ạ."
Lữ Tú Anh kêu Lâm Tiếu mang giày vào cho bà xem: “Nâng ngón cái lên một chút.” Lữ Tú Anh ấn ngón tay vào, vị trí của ngón cái cũng không phải quá áp sát vào giày.
"Con đẩy chân sát vào mũi giày đi." Lâm Tiếu dùng sức đẩy chân lên phía trước, khoảng trống ở gót giày vừa đủ một ngón tay của Lữ Tú Anh.
"Không nhỏ mà..." Lữ Tú Anh sờ đôi giày của Lâm Tiếu một lần nữa rồi đưa kết luận: "Là do giày mới quá cứng."
"Con ngốc thật! Chân bị đau sao không nói?" Lữ Tú Anh vỗ vào lưng Lâm Tiếu một cái. Bà biết rõ suy nghĩ của Lâm Tiếu, nhất định là con bé sợ nói mình bị đau chân sẽ không được chơi lễ tiếp đây mà.
Về nhà rồi mà vẫn muốn giấu chuyện này, Lữ Tú Anh nhìn Lâm Tiếu: "Con muốn mang đôi giày này đi sở thú sao?"
Lâm Tiếu nhẹ nhàng gật đầu, đôi giày màu đỏ rất đẹp.
Anh hai đã được chụp ảnh ở trước cửa sở thú khi còn nhỏ, cô cũng muốn mang đôi giày này đi đến đó chụp ảnh.
Lữ Tú Anh: "Vậy để mẹ giúp con làm cho nó đỡ cứng hơn."
Lữ Tú Anh cầm thìa inox đã được bỏ vào trong nước nóng ấn vào đôi giày để làm cho nó mềm ra.
"Con mang thử đi." Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu mang giày vào và đi qua đi lại ở trong sân. Lâm Tiếu chạy nhảy tung tăng: "Đỡ hơn rồi ạ."
Lữ Tú Anh kiểm tra giày, thấy nó đã rộng hơn rất nhiều mới cho Lâm Tiếu mang đi sở thú.
Hai ngày sau, Lâm Tiếu mang đôi giày màu đỏ yêu quý của mình đi sở thú, tiếc là không thể dắt Tiểu Hoàng theo được.
Lâm Tiếu không hiểu tại sao: "Tiểu Hoàng không phải cũng là động vật sao? Vậy sao động vật lại không được đến sở thú?"
Lâm Dược Phi hù dọa em gái mình: "Động vật ở sở thú đều bị nhốt ở trong lồng, dẫn Tiểu Hoàng đến sở thú thì nó sẽ bị nhốt lại."
Lâm Tiếu kinh ngạc, hóa ra động vật ở sở thú đều bị nhốt ở trong lồng: "Tụi nó thật đáng thương!"
Lữ Tú Anh: "Nếu không nhốt ở trong lồng vậy nhỡ nó tấn công con người thì sao?"
Lâm Tiếu cau mày, rối rắm suy nghĩ một hồi liền trả lời: "Có thể nhốt con người vào trong lồng sắt, chúng ta sẽ đi tham quan sở thú ở trong lồng, như vậy thì động vật sẽ không thể tấn công."
Lữ Tú Anh cười, Lâm Tiếu lại đang nói những lời ngốc nghếch như trẻ con.
Không ngờ Lâm Dược Phi cũng ngớ ngẩn hùa theo Lâm Tiếu: "Sau này sẽ có sở thú như vậy, nơi đó được gọi là công viên động vật hoang dã."
Lữ Tú Anh không tin, ai lại đi nhốt người vào trong lồng để xem thú?
Ở trong sở thú, Lâm Tiếu thấy được cọp, sư tử, thiên nga và cả Vương Hồng Đậu.
"Vương Hồng Đậu!" Đang trên đường từ nhà chim tới núi khỉ, Lâm Tiếu thấy phía trước có một bóng lưng quen thuộc, lập tức kêu to tên của đồng bọn.
"Vương Hồng Đậu, Vương Hồng Đậu."
Lâm Tiếu chạy về phía trước, Lữ Tú Anh vội vàng đuổi theo, trong đầu bà nghĩ Lâm Tiếu chắc là nhìn lầm rồi, làm sao có thể trùng hợp gặp được bạn học ở đây như vậy?
Không ngờ cô bé ở trước mặt đột nhiên quay đầu lại, quả thật đúng là Vương Hồng Đậu. Hai cô bé kích động nắm lấy tay nhau, cả hai đều cảm thấy khó tin: "Cậu cũng tới sở thú sao?"
"Đúng vậy, tớ cũng đến sở thú."
Cha mẹ Vương Hồng Đậu đưa cô bé đến sở thú, phụ huynh hai bên tuy rằng không quen biết nhau nhưng sau khi gặp nhau cũng đứng hàn huyên vài câu.
Đây là lần đầu tiên Lữ Tú Anh được thấy cảnh Lâm Dược Phi xã giao, anh thoải mái nói vài ba câu với cha mẹ của Vương Hồng Đậu. Bà thầm nghĩ lúc trước lo lắng Lâm Dược Phi sẽ thất lễ khi đi chúc Tết hàng xóm quả là dư thừa.
Sau khi Lâm Dược Phi biết cha của Vương Hồng Đậu đang làm việc ở ngân hàng, thái độ của anh càng thêm nhiệt tình: "Sắp đến giờ ăn cơm rồi, chi bằng chúng ta đi ăn chung đi."
Lữ Tú Anh ở sau lưng nhẹ nhàng đá Lâm Dược Phi một cái, nhắc nhở anh hôm nay là dẫn Lâm Tiếu tới sở thú chơi chứ không phải để cho anh tới mở rộng mối quan hệ.
Ở phương diện này, Lâm Tiếu rất nhạy cảm. Cô thích dì Đỗ hơn dì Tề bởi vì trước kia Lữ Tú Anh đã nhiều lần nhờ dì Tề mua đồ ở hậu cần, trong cái tình bạn này, vị trí của dì Tề có vẻ cao hơn một chút so với Lữ Tú Anh. Mặc dù Lâm Tiếu không biết tại sao nhưng tận sâu trong đáy lòng cô luôn có mâu thuẫn với dì Tề.