"Lần này Tiểu Hoàng đã lập được công lớn rồi!" Lữ Tú Anh vui vẻ nói: "Trở về mẹ sẽ mua xúc xích giăm bông cho Tiểu Hoàng ăn."
Lâm Dược Phi lắc đầu: "Xúc xích giăm bông quá mặn, không tốt cho nó."
Lữ Tú Anh tặc lưỡi: "Ngay cả xúc xích giăm bông cũng không được ăn…" Chó ở nông thôn nào có được ăn xúc xích giăm bông, chỉ toàn phải ăn đồ ăn thừa ở trong nhà.
Lâm Tiếu vội vàng nói: "Tiểu Hoàng không ăn được thì cứ để con ăn."
Cô muốn ăn xúc xích giăm bông chiên, xúc xích giăm bông được cắt nhỏ ở trong chảo dầu nổ tách tách, những chỗ bị dao cắt bắt đầu cong lên. Dù dịp Tết được ăn không ít món ngon nhưng Lâm Tiếu vẫn rất thèm xúc xích giăm bông chiên.
Lữ Tú Anh cười: "Là Tiểu Hoàng lập được công chứ không phải con."
"Thôi được rồi, con ăn xúc xích giăm bông đi, về nhà mẹ sẽ nấu cho Tiểu Hoàng một ít canh thịt không bỏ muối."
Tiểu Hoàng giống như nghe hiểu được những gì Lữ Tú Anh nói, nó vừa nghe thấy hai chữ "canh thịt", hai cái tai nhỏ lập tức vểnh lên, vui sướng sủa gâu gâu với Lữ Tú Anh.
Lữ Tú Anh khen Tiểu Hoàng xong thì bắt đầu nói với Lâm Dược Phi: "Đi lễ chùa mà con lại dám để tiền ở túi ngoài."
"Mấy chỗ đông người kiểu này là bị ăn trộm nhiều nhất, ví tiền phải để ở túi trong, sao con lại bất cẩn như vậy?"
Lâm Dược Phi vốn để tiền ở túi trong nhưng sau khi mua kẹo hồ lô cho Lâm Tiếu, trả tiền ném vòng, anh cứ phải cởi áo ra để lấy tiền nên liền thuận tay để ví tiền vào túi ngoài.
"Trong ví cũng không có bao nhiêu tiền, con chỉ mang theo một ít tiền lẻ." Lâm Dược Phi biết lễ chùa có nhiều kẻ cướp nên trước khi ra ngoài anh đã lấy hết những tờ tiền lớn ra.
Lữ Tú Anh trừng mắt nhìn anh: "Tiền lẻ thì cũng là tiền, ví tiền của con cũng không rẻ đâu." Ví của Lâm Dược Phi được mua sau khi anh có việc làm, đó là loại ví đen làm bằng da thật, Lữ Tú Anh vừa nhìn đã biết là nó không rẻ.
Lâm Dược Phi sờ mũi không trả lời. Bây giờ anh mà càng nói thì sẽ bị Lữ Tú Anh mắng càng nhiều nên anh chỉ đành im lặng nghe Lữ Tú Anh nói mấy câu rồi thôi.
Lữ Tú Anh nói: "Lần sau có dẫn Tiếu Tiếu ra ngoài chơi thì con không cần mang ví tiền theo nữa, để mẹ mang là được rồi."
Lữ Tú Anh rất cảnh giác và nhạy cảm về vấn đề này, bà không bao giờ cảm thấy bất tiện khi để ví tiền ở túi trong. Khi còn trẻ, một số công nhân nữ trong phân xưởng cùng nhau bắt xe buýt đến chợ đầu mối, ví của những người khác đều bị trộm mất, chỉ có ví của Lữ Tú Anh là không bị trộm.
Lâm Dược Phi cứ nghe theo trước: "Dạ." Nhưng dĩ nhiên là anh không định làm như vậy, một người đàn ông không thể tay không bước ra khỏi nhà được.
Lâm Tiếu vừa nghe mẹ và anh nói "đi ra ngoài chơi" liền dựng tai lên giống như Tiểu Hoàng khi nghe đến "canh thịt".
"Con sẽ được dẫn đi chơi tiếp sao?"
Lữ Tú Anh cười nói: "Đúng vậy." Năm nay cả nhà ba người được nghỉ cùng nhau, Lâm Tiếu được nghỉ đông bao nhiêu ngày thì Lữ Tú Anh cũng sẽ được nghỉ bấy nhiêu ngày, ngày nghỉ của Lâm Dược Phi cũng khá dài, chờ mọi người trở lại đầy đủ mới bắt đầu làm việc. Tết đến nên ai cũng đi ra ngoài chơi.
"Con được đi lễ chùa nữa hả mẹ?" Đi lễ chùa rất vui, Lâm Tiếu còn chưa về tới nhà đã muốn đi nữa.
Lữ Tú Anh: "Không đi lễ chùa, chúng ta sẽ đi sở thú."
Lâm Tiếu oa một tiếng, cô đã sớm nghe các bạn học trong lớp kể rằng sở thú thú vị ra sao, cô cũng muốn đi tới đó.
Lữ Tú Anh thấy phản ứng kinh ngạc lẫn hào hứng của Lâm Tiếu thì có chút đau lòng, từ trước tới nay Lâm Tiếu chưa bao giờ được dẫn đến sở thú. Lâm Dược Phi đã được dẫn đi hồi nhỏ, lúc đó Lâm Tiếu còn chưa ra đời, chồng bà cũng không bị bệnh, trước cửa sở thú có thợ chụp ảnh, cả nhà ba người bọn họ đã chụp một tấm, bây giờ tấm hình kia vẫn còn ở trong album ảnh. Tiểu Phi chống eo, mùa hè nóng nực nên anh để một quả đầu trọc lóc, tròn vo.
Tiếu Tiếu khi còn bé sống không được tốt bằng Tiểu Phi. Lữ Tú Anh nghĩ tới đây liền hận không thể bù đắp hết tất cả cho Lâm Tiếu.
Bà giao nhiệm vụ cho Lâm Dược Phi: "Con đi hỏi thăm xem mùng mấy sở thú mới mở cửa? Vừa mở cửa chúng ta lập tức đi ngay."
Về đến nhà, Lâm Tiếu vừa bước vào cửa liền tháo giày ra, xỏ dép bông mềm mại vào, thoải mái thở ra một hơi.
Lữ Tú Anh thấy biểu hiện của Lâm Tiếu có cái gì đó không đúng: "Con cởi tất ra cho mẹ xem cái nào."
Lâm Tiếu vùng vằng không chịu cởi, chân của cô liền bị Lữ Tú Anh bắt lấy sau đó bị tháo tất ra.