Lữ Tú Anh tò mò hỏi hai anh em: "Tụi con muốn lấy cái nào?"
Lâm Tiếu và anh đều chỉ về bình sứ trắng xanh lớn cao đến nửa người ở chính giữa của hàng cuối cùng: "Cái đó."
Lữ Tú Anh: "..."
"Nếu không thì đổi cái khác dễ hơn đi." Lữ Tú Anh đề nghị.
Hai anh em nhìn nhau một cái, đồng thời nói: "Không đổi."
Lâm Tiếu: Anh trai không đổi thì cô cũng không đổi.
Lâm Dược Phi: Em gái còn dám nhắm vào bình hoa lớn ở hàng cuối, nếu anh mà nhắm đồ vật nhỏ hơn ở đằng trước thì cũng quá mất mặt rồi.
Lữ Tú Anh trơ mắt nhìn hai anh em hết lần này tới lần khác ném hụt. Lâm Tiếu ném rất nhanh, mỗi lần đều ném ra với tất cả sự hy vọng, cô cứ thế cho đến khi mười cái vòng trong tay đều bị ném đi hết thì mới thôi.
Lâm Tiếu đưa tay định lấy một cái vòng ở trên cánh tay trái của mình nhưng không sờ thấy được cái vòng nào hết, cô vừa cúi đầu liền phát hiện ra mình đã hết vòng rồi.
Trên tay Lâm Dược Phi còn dư lại ba cái, anh đang xoay cổ tay để chuẩn bị ném tiếp.
Lữ Tú Anh đoạt lấy ba cái vòng cuối cùng ở trên tay Lâm Dược Phi sau đó nhét Tiểu Hoàng vào trong ngực Lâm Dược Phi. Cứ theo cái đà này, hôm nay nhất định sẽ tay trắng ra về.
"Em gái con tám tuổi, chẳng lẽ con cũng tám tuổi luôn sao?" Lữ Tú Anh không biết tại sao Lâm Dược Phi lại phải ganh đua với Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu lập tức nói: "Con đã chín tuổi rồi."
Năm mới, cô lại lớn thêm một tuổi.
Lữ Tú Anh: "Còn chưa tới sinh nhật đâu." Bà vừa nói vừa nhắm vào con thỏ làm bằng gốm ở bên phải hàng giữa.
"Vèo." Lần ném đầu tiên, cái vòng rơi vào khoảng trống.
Lữ Tú Anh dựa theo cảm giác điều chỉnh góc độ sau đó ném lại lần nữa. Lần này, cái vòng đụng vào con thỏ nhỏ bằng gốm nhưng bị văng ra ngoài.
"Mẹ giỏi quá!" Lâm Tiếu ở bên cạnh cổ vũ cho mẹ của mình.
Lữ Tú Anh lại điều chỉnh góc độ thêm một chút: "Vèo."
"Trúng rồi!" Lâm Tiếu hào hứng nhảy cẫng lên, Tiểu Hoàng ở trong lòng Lâm Dược Phi sủa gâu gâu.
Ông chủ đưa con thỏ gốm cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu vui vẻ nâng niu trong lòng bàn tay, mẹ ném được thỏ con bằng gốm cho cô bé!
"Mẹ giỏi quá đi." Lâm Tiếu vừa điên cuồng khen ngợi mẹ, vừa dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh trai.
Anh hai thật vô dụng.
"Sao đằng trước có nhiều người xếp hàng quá vậy?" Lữ Tú Anh tò mò nhìn hàng dài phía trước.
Ba người đi tới liền phát hiện phía trước không phải là chỗ bán đồ ăn hay trò chơi giải trí mà là lối vào trong chùa.
Lễ hội chùa ban đầu được tổ chức ở xung quanh chùa. Tuy nhiên, sau đó hình thức lễ chùa dần phổ biến, không hẳn sẽ liên quan đến chùa nhưng đến nay, xung quanh vẫn sẽ có chùa.
"Đã tới trước cửa rồi thì cứ vào tham quan một chút đi." Lữ Tú Anh nói: "Hôm nay là mùng năm tháng Giêng nên sẵn thắp cho Thần Tài một nén nhang luôn."
Lữ Tú Anh thắp hương sau đó bỏ hai hào vào trong hòm công đức, trong lòng nghiêm túc cầu nguyện hơn so với trước kia.
Thần Tài không thể tăng được số tiền lương cố định ít ỏi trong xưởng dệt bông nhưng có thể tăng tiền hoa hồng của Lâm Dược Phi lên.
Lữ Tú Anh kéo Lâm Tiếu từ trong đoàn người tấp nập ở trong chùa chui ra ngoài, cảm thấy đi dạo cũng gần hết lễ chùa rồi: "Mình về thôi."
Lâm Tiếu còn muốn chơi nữa nhưng cô đã đi mệt lắm rồi. Tết năm nay cô được mua cho một đôi giày búp bê màu đỏ, đi bộ nhiều khiến chân cô bị trầy một chút.
Lâm Tiếu thoáng do dự nhưng cô không kháng nghị, ngoan ngoãn để mẹ dắt về.
Một nhà ba người đi tới lối ra.
Đột nhiên, Tiểu Hoàng đang ở trong ngực Lâm Dược Phi bỗng dùng chân đạp vào eo của anh.
Lâm Dược Phi vội vàng ôm chặt lấy Tiểu Hoàng, sợ nó té xuống: "Đừng lộn xộn."
Anh vừa nói vừa theo bản năng cúi đầu nhìn xuống chân của Tiểu Hoàng, lập tức phát hiện ra có một đôi tay đang nhanh chóng rút tay ra khỏi túi áo mình.
"Có trộm, mau bắt trộm." Lâm Dược Phi la lớn.
Một thân ảnh gầy gò nhỏ bé chui vào trong đám người nhanh chân chạy đi giống như một con cá bơi trong dòng nước.
Lữ Tú Anh vội hỏi: "Có bị lấy mất tiền không?"
Lâm Dược Phi lấy ví tiền còn nguyên vẹn từ trong túi ra, tiền bên trong cũng không thiếu đi chút nào. Anh lắc đầu: "Không ạ. Tên đó còn chưa kịp ra tay."
Lữ Tú Anh thở phào nhẹ nhõm: "Nhất định là nhờ khi nãy có khấn Thần Tài."
Lâm Tiếu lập tức phản bác: "Sao lại là nhờ Thần Tài ạ? Rõ ràng là công lao của Tiểu Hoàng mà!"