Lòng bàn tay Vương Hồng Đậu cũng chảy mồ hôi, cô bé gật đầu liên tục: “Tớ cũng sợ cô giáo Từ tách chúng ta ra.”
Trước tiên cô giáo Từ để Vương Hồng Đậu ngồi lùi xuống một hàng, dọa hai cô nhóc sợ chết khiếp, cứ nghĩ sẽ có một bạn khác ngồi xen giữa hai người họ, vô cùng may mắn là cô giáo Từ cũng để Lâm Tiếu ngồi lùi xuống một hàng.
Cứ sợ ba cái chuyện không đâu.
Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu rất hài lòng với chỗ ngồi mới, hai người họ không bị tách ra, cùng nhau lùi một hàng để đến gần Diệp Văn Nhân hơn.
Chỗ ngồi của Trần Đông Thanh vẫn như cũ, Lâm Tiếu ngồi kế bên trở thành Lâm Tiếu ngồi bàn chéo.
Học kỳ mới, Lâm Tiếu không còn như trước, cô là một học sinh tiểu học cao hơn với hàng ghế được chuyển về phía sau và là một học sinh tiểu học học kỳ hai lớp hai có tiền tiêu vặt.
“Các cậu có được tiền mừng tuổi không?” Lâm Tiếu hỏi hai người bạn của mình.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều gật đầu: “Bọn tớ có.”
Ba cô nhóc lại tiếp tục nói về chuyện tiền mừng tuổi. Vương Hồng Đậu đếm đầu ngón tay, cô nhận được tiền mừng tuổi của ông bà nội, ông bà ngoại, bác gái, cô hai, chú, dì cả, cậu út.
Diệp Văn Nhân nhận được tiền mừng tuổi của ông bà nội, ông bà ngoại, cha, mẹ, bác gái, chú, cậu cả, cậu hai.
Lâm Tiếu ngạc nhiên vì số người mừng tuổi cho hai cô bạn của mình.
“Thế họ mừng tuổi cho các cậu bao nhiêu tiền?” Lâm Tiếu kinh ngạc hỏi.
Câu trả lời của Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân giống nhau: “Có mười đồng, năm đồng cũng có, hai đồng cũng có luôn.”
Bàn tính trong lòng Lâm Tiếu kêu cạch cạch, đây là một số tiền rất lớn.
“Vậy thì một năm, hai năm nữa các cậu cũng không tiêu hết được.” Tuy là tiền mừng tuổi không phải của cô, nhưng Lâm Tiếu tính tiền mừng tuổi giúp các bạn, càng tính càng phấn khích.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lâm Tiếu “lừa”.
“Sao có thể tiêu tiền mừng tuổi chứ”, “Sao mình có thể tiêu tiền mừng tuổi được” Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đồng thanh nói.
Lâm Tiếu mù mờ nói: “Hả, các cậu không được tiêu tiền mừng tuổi ư, tớ có thể tiêu tiền mừng tuổi của mình đấy!”
Ngay lập tức, những ánh mắt ghen tị của các bạn quay sang giữa những người bạn, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt siêu ghen tị.
“Dĩ nhiên tiền mừng tuổi của cậu, cậu có thể tiêu, còn tớ thì phải đưa hết tiền mừng tuổi cho mẹ.” Diệp Văn Nhân nói.
Vương Hồng Đậu: “Mẹ tớ bảo là tiền mừng tuổi là sự trao đổi giữa hai gia đình, tớ nhận được bao nhiêu tiền mừng tuổi thì mẹ tớ sẽ mừng con nhà khác số tiền y như vậy. Thế nên tiền mừng tuổi tớ nhận được thật ra là số tiền mẹ tớ đã bỏ ra, và dĩ nhiên là tớ cũng phải đưa hết tiền mừng tuổi cho mẹ.”
Diệp Văn Nhân nói: “Mẹ tớ bảo là mẹ tớ giữ hộ tiền mừng tuổi cho tớ, khi nào tớ lớn mẹ tớ sẽ trả lại.”
Trần Đông Thanh cũng tham gia vào cuộc thảo luận của Lâm Tiếu, cậu bé ngưỡng mộ nói với Diệp Văn Nhân: “Mẹ cậu trả lại tiền cho cậu khi cậu lớn, còn mẹ tớ bảo bao giờ tớ lấy vợ thì mẹ tớ trả, tích góp để khi nào lấy vợ thì dùng.”
Sau khi Viên Kim Lai ở bên cạnh nghe thấy, cậu bé chạy đi và nói: “Ú ù, Trần Đông Thanh muốn lấy vợ!”
Ngay lập tức mặt Trần Đông Thanh đỏ bừng lên.
Viên Kim Lai thật đáng ghét, bắt đầu từ việc Viên Kim Lai vẽ bậy lên sách của Vương Hồng Đậu, cậu bé trở thành người Lâm Tiếu ghét nhất trong lớp.
Lâm Tiếu trừng mắt nhìn Viên Kim Lai: “Hay lắm ấy mà cười, cậu đừng lấy vợ nữa, tốt nhất là cả đời này cũng đừng lấy vợ.”
Viên Kim Lai không nói được câu nào giống như con vịt bị bóp cổ.
Cậu bé tức giận trợn tròn mắt, muốn vung tay đấm Lâm Tiếu, nhưng nhớ ra anh trai của Lâm Tiếu nên cậu bé không dám, lặng lẽ đi về chỗ ngồi của mình.
Vương Hồng Đậu tò mò hỏi cả lớp, tiền mừng tuổi vào dịp Tết thì đi đâu hết rồi, và câu trả lời nhận được là đưa cho người lớn hết rồi, không có ngoại lệ.
Sau đó Lâm Tiếu mới nhận ra rằng tất cả số tiền mừng năm mới đều do cô tùy ý sử dụng và cô là người duy nhất trong lớp làm được điều đó.
Tuy cô có ít tiền tiêu vặt nhất, chỉ có mẹ và anh trai cho cô tiền tiêu vặt, nhưng Lâm Tiếu chưa từng chê ít, cô cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trong lớp.