Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân không thể tin được tiền tiêu vặt của Lâm Tiếu vậy mà có thể tự mình tiêu, liên tục hỏi: “Thật vậy sao?”
Lâm Tiếu ưỡn bộ ngực nhỏ lên: “Đương nhiên là thật rồi, ngày mai tớ sẽ mang tiền tiêu vặt đến đây cho các cậu xem.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Tiếu lấy ra một cái bao tiền lì xì từ phía dưới gối đầu của mình, bỏ vào trong túi xách mang đến trường học.
Trước khi bắt đầu đọc sách buổi sáng, Lâm Tiếu gọi Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân tới chỗ ngồi bên cạnh của mình, Lâm Tiếu đưa tay kéo bọn họ: “Cậu đứng bên này, cậu đứng bên kia.”
Ba người bạn nhỏ mỗi người đứng một hướng, che túi xách của Lâm Tiếu cực kỳ kín kẽ, cùng nhau cúi đầu, đầu chạm đầu.
Lâm Tiếu vươn tay vào trong túi xách, từ trong túi xách móc ra một bao tiền lì xì, mười đồng được rút ra từ bao tiền lì xì.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đồng thời trợn to hai mắt: “Oa ──”
Lâm Tiếu cũng quá hạnh phúc rồi, tiền mừng tuổi của cô vậy mà thật sự có thể tự tiêu.
“Vậy chúng ta cùng nhau đi đến tiệm tạp hóa đi.” Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân sớm đã muốn đi cùng với Lâm Tiếu, ba người cùng nhau đi đến tiệm tạp hóa mua đồ ăn ngon.
Lâm Tiếu gật đầu thật mạnh, cô đã mong đợi ngày hôm nay, mong đợi rất lâu rất lâu rồi.
Mua cái gì ở tiệm tạp hóa đây, Lâm Tiếu đi vào tiệm tạp hóa, nhìn đủ loại thức ăn nhỏ rực rỡ trên cái kệ cao cao, không quyết định được.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân vượt lên trước mà đưa ra chủ ý cho Lâm Tiếu “quả sung”, “kẹo trái cây”, “singum cuộn”.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nói với Lâm Tiếu: “Quả sung là dùng quả sung sấy khô, chua chua ngọt ngọt ăn ngon vô cùng.”
“Kẹo trái cây cũng có hương vị chua ngọt.” Singum cuộn Lâm Tiếu biết, có thể thổi bong bóng.
Lâm Tiếu xoắn xuýt một phen, một phát mua hai thứ.
“Dì ơi, cháu muốn một bịch quả sung, một singum cuộn.” Quả sung chua chua ngọt ngọt và kẹo trái cây, Lâm Tiếu chọn một trong hai, mua quả sung trước.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng đều mua đồ ăn vặt giống nhau, như vậy ba người bạn nhỏ bọn họ có được bốn loại đồ ăn vặt rồi. Bọn họ trao đổi đồ ăn, mỗi người đều có thể ăn được bốn loại.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cực kỳ vui vẻ, trước đây hai người bọn họ trao đổi đồ ăn vặt chỉ có thể ăn được hai loại, bây giờ thoáng cái tăng gấp đôi.
Hai người bạn nhỏ nhìn chằm chằm vào Lâm Tiếu xé mở bao bì, không chớp mắt mà đợi Lâm Tiếu ăn trước một miếng.
“Ăn ngon chứ?” “Ăn có ngon không?” Hai cô bé nóng lòng muốn biết bạn mình đánh giá đồ mà bản thân đề cử mua như thế nào.
Lâm Tiếu bốc một sợi quả sung lên bỏ vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt, nhai phát ra tiếng rộp rộp.
Lâm Tiếu dùng sức gật đầu: “Ăn ngon.”
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đồng thời nở nụ cười: “Tớ đã nói là ngon mà.” “Tớ biết chắc cậu nhất định sẽ thích.”
Ngày hôm sau sau giờ nghỉ giải lao, Lâm Tiếu quay về lớp học, phát hiện đường trở về chỗ ngồi đã bị chặn.
Một đám người vây quanh ở chỗ ngồi bên cạnh của Trần Đông Thanh, từng người một tất cả đều chổng mông lên, không biết tìm cái gì trên mặt đất.
Lâm Tiếu đứng ở bên ngoài đám người, mờ mịt hỏi: “Các cậu đang làm gì thế, các cậu đang tìm đồ sao.”
Viên Kim Lai ngồi xổm dưới đáy bàn, lớn tiếng nói: “Phiếu cơm của Trần Đông Thanh bị mất rồi.”
Thì ra tất cả các bạn học đều đang giúp Trần Đông Thanh tìm phiếu cơm.
Tiểu học Đường Giải Phóng có nhà ăn riêng, giữa trưa các học sinh không được phép ra khỏi trường học, tất cả đều phải ăn cơm trưa ở nhà ăn. Nhà ăn mỗi ngày hai món ăn, một món canh, một phần thức ăn chính, các học sinh không có lựa chọn nào khác, xếp hàng mua cơm dựa theo năm học, nhà ăn làm cái gì thì phải ăn cái nấy.
Ngày đầu tiên của mỗi tháng, giáo viên chủ nhiệm sẽ phát phiếu cơm của tháng này ra, mỗi học sinh một tờ.
Phiếu cơm mỗi ngày được sắp xếp thật chỉnh tề trên tờ giấy màu sắc rực rỡ, thời điểm mỗi ngày đi nhà ăn mua cơm xé một tờ nhỏ xuống, nhét vào trong hộp sắt ở cửa sổ của nhà ăn, sau đó dì ở nhà ăn sẽ lấy một phần cơm đưa ra.
Lâm Tiếu nghe nói phiếu cơm của Trần Đông Thanh đã bị mất, lập tức lo lắng thay cậu bé: “Giờ mới đầu tháng thôi.”
Hơn mười hai ngày kế tiếp của tháng này, Trần Đông Thanh phải làm sao đây.
Trần Đông Thanh là cán sự học tập, sức hút ở trong lớp không tệ, tất cả bạn học trong lớp đều cùng nhau giúp cậu bé tìm phiếu cơm. Trần Đông Thanh ngồi ở hàng phía trước, ngay cả hàng sau.
Bạn học đều giúp cậu bé tìm kiếm trên mặt đất ở phía sau lớp học, ngay cả giá sách góc sách đều bị lật khắp nơi.
Mỗi khi hết tiết, Trần Đông Thanh liền huy động các bạn học giúp đỡ tìm, chuông vào học vang lên liền ngừng lại, chuông tan học vang lên lại tiếp tục tìm.
Chỗ ngồi của Lâm Tiếu cách Trần Đông Thanh rất gần, xung quanh chỗ ngồi của Trần Đông Thanh được cho là nơi rất có khả năng tìm được phiếu cơm. Lâm Tiếu cũng giúp đỡ Trần Đông Thanh cùng nhau tìm, tìm vô cùng cẩn thận.