Cứ như thế tìm trong vài giờ nghỉ giải lao, nhưng mà hoàn toàn không thấy bóng dáng phiếu cơm của Trần Đông Thanh.
Trần Đông Thanh không thể không chấp nhận sự thật, phiếu cơm của cậu bé mất thật rồi, cậu bé phải để bụng đói rồi.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, Trần Đông Thanh trải qua cuộc sống ăn cơm của trăm nhà. Cậu bé không có phiếu cơm không thể mua cơm được, mấy nam sinh có quan hệ tốt đều chia sẻ cho cậu bé một ít.
Lâm Tiếu cũng muốn chia sẻ cho Trần Đông Thanh một muỗng, nhưng mà Lâm Tiếu không đủ ăn, bản thân cô cũng muốn Diệp Văn Nhân mỗi ngày chia sẻ cho cô một muỗng đây.
Mỗi lần dì làm cơm ở nhà ăn nhìn thấy vóc dáng học sinh cao liền sẽ làm nhiều một chút, nhìn thấy vóc dáng học sinh thấp liền sẽ làm ít một chút.
Mặc dù chỗ ngồi học kỳ mới của Lâm Tiếu đã điều chỉnh một hàng phía sau, nhưng cô vẫn được xem là có vóc dáng thấp, dì ở nhà ăn mỗi lần làm cơm cho cô đều ít hơn một miếng so với Diệp Văn Nhân.
Rõ ràng khẩu phần ăn của Lâm Tiếu còn lớn hơn Diệp Văn Nhân.
Mỗi bữa cơm Lâm Tiếu đều cảm thấy ít một chút, vừa vặn mỗi bữa cơm Diệp Văn Nhân đều ăn không hết. Cho nên mỗi ngày giữ trưa bưng khay cơm inox ngồi tại vị trí trước, Diệp Văn Nhân đều sẽ chia cho Lâm Tiếu một chút đồ ăn trước.
Như vậy bọn họ đều vừa đủ rồi.
Lâm Tiếu sẽ ăn no, Diệp Văn Nhân sẽ không có thức ăn thừa, dì ở trong nhà ăn rất hung dữ, lúc trả lại khay cơm nếu có thức ăn thừa sẽ bị mắng.
Mỗi bữa cơm Lâm Tiếu đều ít một chút, đa số đồ ăn của học sinh cũng không giàu có. Các bạn của Trần Đông Thanh chia đồ ăn cho Trần Đông Thanh, vốn dĩ không đủ cho Trần Đông Thanh ăn no, hơn nữa mọi người chia cho đều là đồ ăn mà mình không thích ăn.
Lâm Tiếu nhìn thấy trong khay cơm của Trần Đông Thanh toàn là trái bí đao xanh mơn mởn, lắc đầu thở dài, Trần Đông Thanh thật đáng thương mà.
Trần Đông Thanh cũng không thích ăn trái bí đao, trái bí đao không có mùi vị gì cả, ăn vào trong miệng mềm nhũn, cậu bé kiềm chế ăn hết một nửa trái bí đao, xác thực ăn không vô nữa, lúc trả khay cơm còn bị dì mắng một trận.
Buổi chiều vừa kết thúc một tiết học, bụng của Trần Đông Thanh liền kêu ùng ục. Lâm Tiếu ngồi ở bàn phía sau của Trần Đông Thanh đều nghe thấy được, như là có hai con ếch đang đánh nhau ở trong bụng cậu bé.
Lâm Tiếu nói với Trần Đông Thanh: “Đi, đi tiệm tạp hóa, tớ mời cậu ăn đồ ăn vặt.”
Hai mắt Trần Đông Thanh sáng lên.
Sau khi mười đồng tiền lì xì của Lâm Tiếu phá mở, cô tiêu rất tiết kiệm. Ngoại trừ lần đầu đi tiệm tạp hóa một phát mua hai loại đồ ăn vặt, kế tiếp Lâm Tiếu khống chế bản thân mỗi ngày tiêu không quá năm hào.
Thật ra thì Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng không phải mỗi ngày đều đi tiệm tạp hóa, có đôi khi cách một ngày đi một lần, có lúc cách hai ngày đi một lần.
Lâm Tiếu chỉ cùng người bạn nhỏ cùng đi tiệm tạp hóa, từ trước đến nay chưa đi một mình bao giờ.
Cô hiểu đạo lý tế thủy trường lưu (*). Tiền tiêu vặt của người bạn nhỏ mỗi ngày đều có, sau khi xài hết tiền mừng tuổi sẽ phải chờ đến sang năm.
(*) Tế thủy trường lưu: Sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu.
Lâm Tiếu rất hưởng thụ thời gian cùng các bạn nhỏ đi tiệm tạp hóa, nếu cô xài hết tiền mừng tuổi rồi, sẽ lại giống Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân trước đây đi tiệm tạp hóa mua đồ ăn vặt, cô chỉ có thể nhìn thôi.
Mặc dù Trần Đông Thanh rất đáng thương, Lâm Tiếu cũng không thể lúc nào cũng mời cậu bé ăn đồ ăn vặt.
Lâm Tiếu: “Lúc cậu đói bụng, có thể tìm tớ mượn tiền, sau đó trả lại cho tớ.”
Trần Đông Thanh đáng thương lắp ba lắp bắp nói: “Tớ không có tiền trả cho cậu.”
Cậu bé giống Lâm Tiếu của hồi trước, đều là đứa trẻ không có tiền tiêu vặt.
Bây giờ Lâm Tiếu có tiền tiêu vặt rồi, nhưng mà Trần Đông Thanh vẫn không có.
Lâm Tiếu: “Đợi đến khi cậu cưới vợ, chẳng phải mẹ cậu sẽ đưa hết tiền mừng tuổi còn lại cho cậu sao.”
Trần Đông Thanh: “Thế nhưng như vậy thì rất lâu rất lâu đó.”
Lâm Tiếu vô cùng hào phóng ngỏ lời: “Không sao cả, tớ không thu tiền lãi của cậu đâu.”
Trần Đông Thanh viết cho Lâm Tiếu một tờ giấy nợ, thời hạn đến ngày nào đó Trần Đông Thanh cưới vợ lấy được tiền mừng tuổi của mình.
Đến lúc đó Trần Đông Thanh sẽ lấy ra một phần tiền mình cưới vợ, trả cho Lâm Tiếu.
Trần Đông Thanh có chút lo lắng: “Vậy tiền tớ cưới vợ có đủ hay không đây.”
Lâm Tiếu ngay lập tức biến thành cô giáo nhỏ, bắt đầu giảng đạo lý cho Trần Đông Thanh: “Cái này tớ biết.”
Gần đây anh trai và mẹ mỗi ngày ở nhà nói chuyện của chị Tiểu Vân, tai nhỏ của Lâm Tiếu đều nghe thấy cả rồi, cô biết cái gì là đính hôn, cái gì là sính lễ.
“Anh trai tớ nói rồi, người đàn ông vừa xấu vừa không có bản lĩnh muốn cưới vợ, chỉ có thể dựa vào sính lễ. Người đàn ông vừa đẹp trai vừa có bản lĩnh không cần bỏ tiền cũng có thể lấy được vợ.”
Lâm Tiếu không hiểu tại sao người nhà của chị Tiểu Vân muốn cô ấy kết hôn cùng với một người đàn ông vừa già vừa xấu, anh trai nói với Lâm Tiếu như vậy đấy: “Bởi vì người đàn ông càng vừa xấu vừa không có bản lĩnh, bỏ tiền ra nhiều hơn, chỉ có như thế bọn họ mới có thể cưới được vợ.”
Lâm Tiếu nghiêm túc tỉ mỉ xem xét gương mặt của Trần Đông Thanh.