“Anh ơi, hình như em làm sai rồi.” Lâm Tiếu chán nản bước ra.
“Sao vậy?” Lâm Dược Phi hiếm khi thấy em gái mình như vậy: “Sai gì thế, em nói cho anh biết, anh không nói với mẹ đâu.”
Lâm Tiếu không còn sức lực dựa lên người anh mình: “Hình như em cho Trần Đông Thanh ăn bậy gì rồi.”
Tiết học thủ công cuối cùng, sau khi Trần Đông Khanh được đưa đến phòng y tế thì lớp học như ong vỡ tổ.
Giáo viên thủ công đi mất, cô giáo Từ cũng không đến, học sinh lớp 2/4 trở thành một đàn vịt không ai chăn.
Lớp trưởng Chung Hiểu Khiết la đến mức khản giọng, trên vở của lớp phó kỷ luật cũng đã viết đầy tên những học sinh nói chuyện, nhưng như thế vẫn không ngăn được mọi người bàn tán về bệnh tình của Trần Đông Thanh.
“Đầu Trần Đông Thanh đổ đầy mồ hôi, lúc giáo viên thủ công đỡ cậu ấy đi thì cả hai chân cậu ấy đã run hết cả lên.”
“Có phải trong bụng có giun không, năm ngoái lúc bụng tớ có giun cũng bị đau bụng, sau đó uống thuốc tẩy giun thì khỏi.”
“Chắc chắn là bị viêm ruột thừa, anh họ tớ đã từng bị viêm ruột thừa qua, đổ đầy mồ hôi y hệt vậy, đau đến mức nằm lăn lộn dưới đất.”
“Tớ thấy chắc là viêm loét đau dạ dày, thím tớ đã từng bị.”
“Viêm loét dạ dày sẽ nôn ra máu đấy.”
“Cái gì? Trần Đông Thanh nôn ra máu sao?”
“Nghe nói vừa ra khỏi lớp học là Trần Đông Thanh đã nôn ra máu.”
Tiếng chuông tan học vang lên, cô giáo Từ vẫn chưa về, các học sinh lần lượt hỏi: “Có thể tan học chưa?” “Cô giáo Từ phải về lớp để nói chuyện nhỉ?” “Về nhà thôi về nhà thôi.”
Chung Hiểu Khiết đập bàn để mọi người im lặng rồi chạy đến phòng làm việc tìm cô giáo Từ, cô giáo Từ không ở đó, chủ nhiệm lớp 2/3 nhận ra Chung Hiểu Khiết là lớp trưởng lớp 2/4 nên hỏi cô bé đã xảy ra chuyện gì.
Chung Hiểu Khiết kể lại chuyện trong lớp với chủ nhiệm lớp 2/3: “Cô giáo Từ vẫn chưa về, các bạn học không biết có được tan học hay không ạ.”
Chủ nhiệm lớp 2/3 nói: “Cho mọi người tan học đi.”
Chung Hiểu Khiết chạy về lớp tuyên bố tin tan học với cả lớp. Tiếng hoan hô vang lên khắp lớp học, học sinh chạy ùa ra ngoài như ong vỡ tổ.
Vương Hồng Đậu rề rà không dám bước ra, bạn học nói Trần Đông Thanh vừa bước ra khỏi lớp là nôn ra máu, Vương Hồng Đậu sợ máu.
Cô bé rất sợ vừa bước ra khỏi lớp học là thấy máu, lúc đó cô bé sẽ ngất xỉu thật.
Lâm Tiếu tháo khăn quàng đỏ của mình xuống che mắt Vương Hồng Đậu lại, kéo lấy tay cô bé bước về phía trước. Sau khi đi được vài bước Lâm Tiếu kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Dưới đất không có máu mà.”
Vương Hồng Đậu tháo chiếc khăn quàng đỏ đang che mắt mình xuống, thở phào một hơi. Nhưng cô bé vẫn không dám nhìn lung tung, đi phía sau Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân, cúi đầu chạy nhanh ra khỏi trường.
Đối với Lâm Tiếu, trải nghiệm hôm nay quá nguy hiểm, cô rất lo lắng cho Trần Đông Thanh.
Lâm Tiếu ngồi phía sau xe của anh, đầu dựa vào lưng anh trai, kể lại toàn bộ “sự kiện Trần Đông Thanh bị bệnh” xảy ra trong hôm nay.
Lâm Dược Phi đã trưởng thành rất lâu, sớm đã quên đi học sinh tiểu học có thể khoa trương đến mức nào. Anh nghe bạn học của Lâm Tiếu nói chuyện thì lòng lắng xuống, bệnh tình của Trần Đông Thanh có vẻ rất nghiêm trọng.
Lâm Dược Phi vội vàng hỏi: “Trần Đông Thanh bệnh có liên quan gì đến em? Tại sao lại nói em cho cậu ấy ăn bậy? Em cho cậu ấy ăn gì thế?”
Lâm Tiếu nhỏ giọng đáp: “Tiền Trần Đông Thanh mua đồ ăn vặt là em cho cậu ấy mượn đấy.”
Lâm Dược Phi sững sờ: “Hả? Tiền ở đâu em có thế?”
Lâm Tiếu: “Tiền mừng tuổi của em đó.”
“Anh, có phải em làm sai rồi không?” Lâm Tiếu thấp thỏm không yên hỏi: “Trần Đông Thanh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ? Cậu ấy sẽ không chết đấy chứ?”
Lâm Dược Phi dở khóc dở cười: “Nói bậy gì đó?”
Nhưng nghe Lâm Tiếu miêu tả lại bệnh tình thì Lâm Dược Phi cũng cảm thấy căng thẳng, anh bàn bạc với em gái: “Chuyện này có thể nói với mẹ được không? Mẹ sẽ không mắng em đâu.”
Lâm Tiếu suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy gần đây mẹ mình ngày càng dịu dàng, còn dịu dàng hơn so với trước đây nữa: “Vậy nếu như mẹ có đánh em thì anh phải chắn giúp em đấy.”
Lâm Dược Phi cười bảo đảm với Lâm Tiếu: “Mẹ sẽ không đánh em đâu.”
Sau khi Lữ Tú Anh nghe Trần Đồng Thanh hình như bệnh rất nặng thì bị dọa một phen, vội vàng gọi điện thoại cho gia đình cậu ấy.
“Tút tút” Lữ Tú Anh nghe tiếng điện thoại truyền đến, nói với Lâm Dược Phi: “Lúc này gọi điện thoại cũng không biết có người nhận không nữa, có thể trong nhà không có ai, đều ở bệnh viện hết rồi.”