Ngay vào lúc này, điện thoại được nối máy, giọng nói Vương Nguyệt Nga truyền ra từ điện thoại: “Alo ai đấy, là Tú Anh đúng không?”
“Ha ha ha ha ha” Đột nhiên tiếng cười của Vương Nguyệt Nga vọng từ điện thoại ra.
Lữ Tú Anh sững sờ, chuyện này là thế nào.
Vương Nguyệt Nga cười tới mức thở không ra hơi, như thể nghe được giọng của Lữ Tú Anh thì nhớ đến chuyện gì đó rất buồn cười, sau một lúc lâu ổn định lại mới lên tiếng: “Tú Anh à, con có biết Đông Đông viết một tờ giấy nợ cho Tiếu Tiếu, còn có một cuốn sổ ghi chép nữa.
“Ha ha ha ha ha cười chết bác rồi.”
Vương Nguyệt Nga cười thế này, Lữ Tú Anh nghĩ bụng chắc chắn bệnh tình của Trần Đông Thanh không nghiêm trọng, nếu không Vương Nguyệt Nga cũng không thể cười như vậy.
Lữ Tú Anh hỏi: “Sao Đông Đông lại đau bụng thế?”
Vương Nguyệt Nga nói: “Không sao, ăn nhiều đồ ăn vặt đấy mà. Ăn quá nhiều đồ bẩn, lạnh có, nóng có, cay có, ngọt có, gì cũng ăn cả, như vậy không đau bụng làm sao được, bây giờ thằng bé đang ở…”
“Bà nội không được nói.” Giọng nói của Trần Đông Thanh thoáng vọng từ đầu dây bên kia, Vương Nguyệt Nga trả lời: “Được được được, bà không nói.”
“Không bị gì cả, con nít bị đau bụng rất bình thường.” Vương Nguyệt Nga nói.
Lữ Tú Anh hổ thẹn: “Cũng tại Lâm Tiếu cho mượn tiền mua đồ ăn vặt nên mới khiến thằng bé đau bụng.”
Lữ Tú Anh biết cả nhà Trần Đông Thanh đều là bác sĩ nên đặc biệt chú trọng sức khỏe của Trần Đông Thanh, bình thường sẽ không thể Trần Đông Thanh ăn đồ vặt, kết quả Lâm Tiếu lại cho thằng bé mượn tiền để thằng bé ăn nhiều như thế.
Vương Nguyệt Nga vội đáp lại: “Liên quan gì đến Tiếu Tiếu chứ, không thể trách Tiếu Tiếu được, nếu Tiếu Tiếu không cho thằng bé mượn tiền thì không biết thằng bé sẽ phải đói đến lúc nào nữa.”
Vương Nguyệt Nga vừa đau lòng vừa cảm thấy buồn cười, kể lại toàn bộ sự việc Trần Đông Thanh làm mất phiếu cơm nhưng lại không dám nói với người lớn, cũng không dám nói với thầy cô: “Nó cứ nhịn đói không ăn trưa như vậy nhiều ngày liền.”
Mặc dù không phải con cháu nhà mình nhưng Lữ Tú Anh nghe thôi cũng thấy đau lòng: “Đứa bé này cũng thật thà quá rồi.”
Trước khi cúp điện thoại, Vương Nguyệt Nga lại nhắc đến giấy nợ và cuốn sổ ghi chép của hai đứa nhỏ: “Đợi mấy ngày nữa Đông Đông đến trường lại, bác sẽ bảo thằng bé trả hết tiền mượn Lâm Tiếu.”
Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Không cần đâu, không cần trả mà.” Số tiền nhỏ mà bọn trẻ mượn nhau, Lữ Tú Anh cảm thấy không cần trả.
Vương Nguyệt Nga cười ha ha nói: “Không được, nhất định phải trả. Hai ngày nữa rước bọn nhỏ tan học, bác sẽ đưa giấy nợ và cuốn sổ cho con xem.”
Lữ Tú Anh thật sự không hiểu tại sao chỉ với một tờ giấy nợ và một quyển sổ lại có thể khiến Vương Nguyệt Nga cười đến mức như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, bà nói với Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, Trần Đông Thanh không sao, chỉ bị đau bụng thôi, sao con lại nói lung tung như thế.”
Nào là viêm ruột thừa, nào là loét dạ dày, khiến Lữ Tú Anh bị dọa một phen.
Lúc mẹ gọi điện thoại, Lâm Tiếu luôn đúng bên cạnh, cô sớm đã nghe thấy hết. Nghe Trần Đông Thanh không sao thì Lâm Tiếu thở phào một hơi, bây giờ mẹ lại nói mình như vậy nên Lâm Tiếu cảm thấy uất ức: “Các bạn học đều nói như vậy hết mà.”
Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: “Tờ giấy nợ Trần Đông Thanh viết cho con đâu, lấy ra cho mẹ xem thử.”
Lâm Tiếu nói: “Giấy nợ ở chỗ Trần Đông Thanh, được kẹp trong quyển sổ ấy.”
Lâm Dược Phi cười ha ha: “Vậy là em không có giấy nợ rồi, em cho người ta mượn tiền thì đương nhiên giấy nợ phải ở trong tay em rồi, ở trong tay người ta có ích gì chứ.”
Lâm Tiếu sững sờ, cô chớp mắt, không hiểu tại sao anh mình lại nói như thế.
Lâm Dược Phi búng vào đầu em gái, nhưng bị Lữ Tú Anh liếc một cái thì rút tay về nói: “Sao em lại ngốc như thế, Trần Đông Thanh mượn tiền em thì đương nhiên giấy nợ em phải giữ chứ. Ồ, để cậu ấy giữ, sau này cậu ấy vứt giấy nợ đi thì em có chứng cứ gì chứng mình cậu ấy đã từng mượn tiền em.
Lâm Tiếu: “Trần Đông Thanh sẽ không như vậy đâu.”
Lâm Dược Phi buồn cười nhìn em gái, chậc chậc lắc đầu: “May là sau này em không kinh doanh, nếu như em buôn bán thật thì không chừng sẽ bị người ta bẫy chết.”
Lâm Dược Phi nhìn chằm chằm đầu Lâm Tiếu, thật sự không biết sau này khi em gái mình lớn làm sao có thể trở thành huấn luyện viên vàng được đây.
Kiếp trước cô trở thành huấn luyện viên vàng, không biết kiếp này có cơ hội không nữa.
Đã học học kỳ hai lớp hai rồi mà môn Toán còn không thi được điểm tối đa.
Lâm Dược Phi biết có một số người đầu óc phát triển trễ hơn người bình thường, nhưng anh thật sự không biết khi nào em gái mình mới có thể mở mang đầu óc đây.