Lâm Dược Phi nhìn em gái, lắc đầu thở dài không ngừng, Lữ Tú Anh thấy bộ dạng của anh thì không vui: “Con cũng không nhìn lại lúc mình mấy tuổi trông thế nào, em gái con thông minh hơn con nhiều.”
“Tiếu Tiếu không hề ngốc, nó ngây thơ.”
Lâm Dược Phi gật đầu: “Được, là sự ngây thơ để người mượn tiền cầm cả giấy nợ đi.”
Lữ Tú Anh tát một cái lên đầu Lâm Dược Phi một cái, khiến anh ngã đùng ra ngoài: “Đừng ở nhà nữa, thấy con là phiền. Nhân lúc trời còn chưa tối ra ngoài tìm việc cho Tiểu Vân đi.”
Lữ Tú Anh thật sự lo lắng cho Thẩm Vẩn, một cô gái như thế nhưng trong nhà không ai giúp đỡ cả, nhìn chăm chăm con bé như con sói hoang đang nhìn miếng thịt, phải làm sao đây?
Nhưng gả chồng chỉ là chuyện thứ yếu, trong lòng Lữ Tú Anh công việc mới quan trọng nhất. Bởi vì chính Lữ Tú Anh cũng thế, chồng bà đã mất nhưng bà vẫn còn công việc, vẫn có thể nuôi nấng hai đứa nhỏ đàng hoàng.
Lữ Tú Anh rất quan tâm đến chuyện tìm việc của Thẩm Vân, chỉ cần Lâm Dược Phi ở nhà là sẽ bảo anh ra ngoài cút ra ngoài để tìm việc giúp Thẩm Vân.
Lần này Lữ Tú Anh không đuổi Lâm Dược Phi ra ngoài nhưng anh lại bắt chéo chân nằm dài trên sofa, nói: “ Con đã tìm được việc cho Thẩm Vân rồi.”
Mắt Lữ Tú Anh sáng lên, vội vàng hỏi: “Công việc gì thế?”
Lâm Dược Phi đáp: “Bên cạnh trường của Tiếu Tiếu mới mở một tiệm sách, chỗ đó đang tuyển nhân viên bán hàng.”
Lữ Tú Anh lập tức nói:” Công việc này tốt, tốt hơn làm trong quán ăn nhiều.”
Trước đây Thẩm Vân vừa phải làm nhân viên phục vụ lên món, vừa phải dọn dẹp vệ sinh, còn phải giúp đỡ sau bếp nữa, quán cơm nhiều dầu mỡ nên đương nhiên môi trường của tiệm sách tốt hơn nhiều rồi.
So sánh với công việc trước đây của cô ấy, làm nhân viên bán hàng trong tiệm sách vừa sạch sẽ vừa có mặt mũi, còn nhàn hạ nữa.
Điều duy nhất không hoàn hảo của công việc này chính là nó không ổn định.
Mặc dù bây giờ Lữ Tú Anh đã chấp nhận công việc của Lâm Dược Phi, nhưng trong lòng bà công việc ổn định vẫn đi đầu. Nhưng bà cũng rất rõ tình hình của Thẩm Vân rất khó tìm được một công việc ổn định, tốt nghiệp cấp hai, không thể thay thế công việc của cha mẹ, cũng không có tiền để móc nối quan hệ.
Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi, thờ dài.
Con trai thích một người như vậy, thật ra Lữ Tú Anh không hài lòng cho lắm.
Bà quan tâm Thẩm Vân thật lòng, muốn giúp Thẩm Vân, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ đến việc Lâm Dược Phi sẽ tìm cho mình một đứa con dâu thế này.
Lâm Dược Phi không có công việc ổn định nhưng kiếm được nhiều tiền, tiền kiếm trong một tháng còn nhiều hơn tiền Lữ Tú Anh kiếm trong một năm. Lữ Tú Anh ích kỷ muốn Lâm Dược Phi tìm một người có công việc ổn định, như vậy một người phụ trách kiếm tiền, một người phụ trách lo cho cuộc sống, như vậy xứng đôi biết bao.
Nhưng con trai bà lại cứ nhất quyết chỉ thích Thẩm Vân, kể từ lần đầu gặp mặt thì cứ như trúng tà vậy.
Thẩm Vân không vội tìm công việc ổn định thì thôi đi, thứ Lữ Tú Anh ngại chính là gia đình Thẩm Vân, một người cha nhẫn tâm, một người mẹ kế độc ác, một người anh trai và em trai không xem cô bé là người.
Kết thông gia với một gia đình như vậy, Lữ Tú Anh cảm thấy như đang bước một chân vào vũng bùn lầy vậy, khiến một người có bệnh sạch sẽ như bà chỉ nghĩ đến thôi đã tê cả da đầu.
Nhưng bây giờ Lâm Dược Phi đã tự quyết định, Lữ Tú Anh biết cho dù mình có nói gì cũng vô ích, vốn con trai sẽ không nghe bà.
Chuyện quan trọng là Lâm Dược Phi và Thẩm Vân còn chưa yêu nhau nữa.
Con trai nhà mình đã móc hết tim gan ra rồi nhưng con bé vẫn không bày tỏ gì, cũng không biết người ta có thích thằng bé không.
Nghĩ đến đây suy nghĩ trong lòng Lữ Tú Anh càng phức tạp hơn.
Lúc Lữ Tú Anh trầm tư, Lâm Dược Phi cũng thế. Những lời anh vừa nói với mẹ là thật, nhưng chỉ có một nửa là thật.
Công việc ở tiệm sách là thật, nhưng Lâm Dược Phi lại không nói công việc trong tiệm sách anh nhìn trúng chỉ bao ăn không bao ở, căn bản không đáp ứng được yêu cầu của Thẩm Vân.
Điều kiện đầu tiên tìm việc của Thẩm Vân là phải bao ở.
Nhưng Lâm Dược Phi lại cảm thấy công việc ở tiệm sách rất thích hợp với Thẩm Vân, môi trường tốt, không quá bận, cho đến bây giờ Lâm Dược Phi vẫn chưa từ bỏ ý định để Thẩm Vân tiếp tục chuyện học, nếu như sau này Thẩm Vân quay về trường học vậy công việc ở tiệm sách càng thích hợp hơn, nhưng tạm thời không nhắc đến.
Thẩm Vân hoàn toàn có thể vừa làm vừa tự học, thời gian rảnh rất nhiều, ở tiệm sách học càng tiện hơn. Mặc dù bản thân Lâm Dược Phi cũng không học nhiều, nhưng anh cảm thấy trong môi trường ở tiệm sách thế này thì chỉ có lợi không hề có hại.