Lâm Dược Phi đã bàn bạc qua với ông chủ tiệm sách, muốn ông chủ bao ở luôn, tiền lương có thể giảm một ít. Nhưng ông chủ tiệm sách vẫn không hề do dự từ chối: “Bao ở? Ở đâu chứ? Tôi không có chỗ để bao ở đâu.”
Trước đây Thẩm Vân làm việc ở quán ăn, cô ở trong một không gian nhỏ được ngăn ra ở phía sau nhà bếp của quán, nơi đó dùng để chất rau củ, ở giữa cố gắng lắm có thể đặt một chiếc giường gấp, nên ngày nào Thẩm Vân cũng ngủ giữa một đống cà rốt cải thảo.
Bây giờ làm việc trong tiệm sách, không bao ở, không thương lượng được nữa.
Ông chủ tiệm sách nói: “Chỗ tôi tuyển người cũng không khó, tại sao không tuyển người bản địa lại phải tuyển một người từ nơi khác đến không có chỗ ở chứ?”
Thật ra công việc bán hàng ở tiệm sách này rất được săn đón, là do yêu cầu ông chủ cao nên đến bây giờ vẫn chưa tuyển đủ người. Ông ta muốn tuyển người trẻ tuổi, lanh lợi, ngũ quan thuận mắt, tay chân nhanh nhẹn, hơn nữa còn phải biết tính tiền.
Lâm Dược Phi nói: “Là người bản địa.”
Ông chủ tiệm sách chau mày: “Người bản địa tìm việc làm sao lại cần bao ở? Người bản địa tại sao không về nhà ở?”
Lâm Dược Phi thở dài, đương nhiên không thể nói với ông chủ tiệm sách nguyên nhân được rồi.
Anh bàn bạc với ông chủ tiệm sách: “Vậy để tôi tìm nhà, tiền thuê nhà tôi bỏ ra, có thể phiền ông nói với cô ấy nơi ở là của ông không?”
Ông chủ tiệm sách buồn bực đáp: “Cậu tìm việc cho ai thế? Sao lại còn tự móc tiền mình ra để thuê nhà chứ?”
Lâm Dược Phi dùng giọng điệu đùa giỡn đáp: “Vợ kiếp trước của tôi.”
“Ha ha ha ha.” Ông chủ tiệm sách bị anh chọc đến ngửa đầu lên cười: “Tên nhóc nhà cậu đúng là thú vị.”
“Thì ra là giúp người yêu mình tìm việc à.” Ông chủ tiệm sách có ấn tượng khá tốt với Lâm Dược Phi, tình cảm của ông ta với vợ mình cũng rất tốt nên rất thích những tên nhóc nặng tình như Lâm Dược Phi.
Ông ta nhìn gương mặt Lâm Dược Phi một lượt, nghĩ thầm cô gái được thằng nhóc tốt như thế nhìn trúng chắc chắn cũng rất được.
“Được thôi.” Ông chủ tiệm sách đồng ý: “Nếu như cậu có thể giải quyết vấn đề chỗ ở thì tôi sẽ giúp cậu nói chỗ tôi bao ở.”
“Nhưng vẫn phải thử việc đấy, nếu như cô ấy không tốt hoặc không làm được thì tôi không nhận đâu.”
Lâm Dược Phi vui vẻ đồng ý: “Không vấn đề gì.”
Anh cho rằng chuyện này đã được giải quyết, sau đó mới phát hiện mình quá ngây thơ rồi.
Năm 1989 muốn thuê nhà thật sự rất rất rất khó.
Lâm Dược Phi nghe ngóng chuyện thuê nhà gần khu mình, ánh mắt người khác nhìn anh như đang nhìn một người bệnh tâm thần vậy.
“Thuê nhà à, không có không có, ai lại có nhà không ở mà chạy ra ngoài thuê nhà người ta ở chứ.”
Lâm Dược Phi quên mất hiện tại nhà cửa hiếm hoi đến mức nào, như nhà mình vậy, một mình anh một phòng, mẹ và em gái ở một phòng, như vậy đã được xem là rất rộng rãi rồi.
Lâm Tiếu chưa bao giờ ước mơ có căn phòng riêng của mình vì những người bạn bên cạnh cô chưa ai có phòng riêng của mình cả. Cho dù học ở tiểu học Đường Giải Phóng, trong đám bạn học có rất nhiều người là con em cán bộ, giáo viên nhưng cũng rất khó dành riêng một căn phòng cho đứa nhỏ ở.
Trong đại viện* của xưởng dệt bông, gia đình chen chúc ở chung với nhau càng nhiều hơn, cha mẹ chồng, con trai và con dâu ở chung một căn nhà, chỉ kéo thêm một chiếc màn ở giữa, anh trai chị dâu và em trai em dâu ngủ chia nhau ngủ giường trên và giường dưới, chen chúc ở với nhau như vậy cũng không hiếm gặp.
(*) Đại viện: khu vực có nhiều hộ gia đình ở.
Đối với người bình thường, làm việc trong đơn vị hơn nửa đời người, đợi chờ hơn nửa đời người mới được chia một căn nhà, vì thế căn bản không có căn nhà nào trống cho thuê cả.
Vì tìm nhà mà mấy ngày nay Lâm Dược Phi nói đến khàn cả giọng, chạy khắp nơi.
Anh chấp nhận hiện thực, một mình anh không tìm được thì bắt đầu nhờ các mối quan hệ bên cạnh mình, nhờ người tìm giúp anh.
Không biết đến cuối cùng có thể được nhà giúp Thẩm Vân hay không nữa?
Lâm Tiếu đang ngồi trong phòng làm bài tập nhưng lại nghe rất rõ những gì anh và mẹ đang nói chuyện bên ngoài.
Chiếc cửa làm bằng ván mỏng căn bản không ngăn được cái tai thính của Lâm Tiếu, cái nhà này không có bí mật nào mà cô không biết.
Chị Tiểu Vân muốn đến tiệm sách Văn Lan mới mở ngay bên cạnh trường cô để làm việc.