Lâm Tiếu nghe được lời anh mình nói thì vù một cái đứng dậy, sau đó chầm chậm ngồi xuống. Nếu như bây giờ cô chạy ra ngoài hỏi thì chắc chắn mẹ sẽ phê bình cô không nghiêm túc làm bài tập.
Lâm Tiếu cảm thấy mình làm bài tập rất nghiêm túc, là do tiếng nói chuyện của mẹ và anh trai cứ lọt vào tai cô mãi.
Mẹ cứ nói lúc tập trung làm bài tập thì sẽ không nghe được bất cứ tiếng động nào, nhưng đây căn bản không phải là điều cô có thể khống chế được.
Mắt có thể nhắm lại nhưng tai thì không.
Lâm Tiếu lo sẽ bị mẹ mắng nên nhẫn nhịn lòng tò mò của mình, dán chặt mông mình vào ghế tận mười phút.
Bên ngoài, mẹ và anh trai đều yên lặng, không nói gì thêm nữa.
Lâm Tiếu lại làm thêm hai bài ứng dụng, cảm thấy mình có thể ra ngoài rồi. Cô cầm lấy ly nước có hình dâu tây của mình, giả vờ như vào nhà bếp rót nước.
Rót nước xong trở về phòng, lúc đi ngang qua phòng khách thì thờ ơ hỏi anh một câu: “Anh ơi, hình như em nghe anh nói chị Tiểu Vân sẽ đến tiệm sách Văn Lan ở ngay trước cửa trường em để đi làm.”
Lâm Tiếu cười hỏi, bưng ly nước lên nhấp môi.
Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu, đây là thói quen lúc căng thẳng của cô, hơn nữa em gái mình chỉ uống một chút nước như thế, vừa nhìn là biết không khác.
Giả vờ rót nước ra đây thăm dò tin tức, chắc chắn lúc nãy cô không hề nghiêm túc làm bài tập.
Bản thân Lâm Dược Phi lúc nhỏ cũng vậy, làm bài tập được nửa tiếng thì có thể uống nước hai lần, đi vệ sinh ba lần.
Lâm Dược Phi gõ lên đầu Lâm Tiếu, không vạch trần cô trước mặt mẹ.
“Chị Tiểu Vân có làm việc ở tiệm sách trước cổng trường được không vẫn chưa chắc chắn.” Lâm Dược Phi cũng buồn phiền, không chắc có thể thuê được nhà không.
Vì để nghe được đáp án từ miệng của anh trai nên lúc anh trai gõ lên đầu mình, Lâm Tiếu không hề trốn tránh, kết quả anh trai lại một câu dư thừa vô ích như thế.
Lâm Tiếu dùng sức trừng mắt liếc anh mình.
Ngày hôm sau, chuông tảo độc* vang lên, chỗ ngồi của Trần Đông Thanh vẫn để trống, hôm nay cậu ấy không đến trường.
(*) Tảo độc: ở Trung Quốc 8h30 mới chính thức học bài mới nhưng 8h đã phải lên lớp. Khoảng thời gian từ 8h đến 8h20 được gọi là tảo độc.
Lâm Tiếu rất bất ngờ, không phải mẹ đã nói với cô bệnh Trần Đông Thanh không nghiêm trọng sao?
Tiết học nào Lâm Tiếu cũng nhìn sang chỗ ngồi ngồi của Trần Đông Thanh vài lần.
Buổi chiều, cô giáo Từ nhích ra nửa tiết học để mở một buổi họp lớp.
Buổi họp nửa tiết này, Lâm Tiếu có thể dùng hai câu để tổng kết lại.
Đừng mua đồ ăn vặt ở các quán hàng rong nữa.
Phiếu cơm bị mất thì phải báo với giáo viên.
Trong lớp các học sinh đều im lặng như tờ, bầu không khí như ngưng đọng lại.
Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân lén nhìn nhau, cô giáo Từ lại không cho họ mua đồ ăn vặt ư?
Trời ạ, niềm vui của họ sắp kết thúc rồi sao?
Lâm Tiếu nằm dài lên bàn, trong lòng nghĩ Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân may mắn hơn mình, hai người họ đã hưởng thụ đồ ăn vặt hàng rong được một năm rưỡi, còn thời gian vui vẻ của cô chỉ mới bắt đầu thôi mà.
Hôm qua sau khi anh biết Lâm Tiếu dùng tiền mừng tuổi để mua đồ ăn vặt thì đã tuyên bố một tin tức động trời, sau này anh sẽ cho cô tiền tiêu vặt.
Một tuần đưa một lần, một lần đưa năm đồng.
Lâm Tiếu lập tức hỏi: “Vậy tiền mừng tuổi của em thì sao? Tiền mừng tuổi của em sẽ bị thu về đúng không?” Mặc dù bạn học trong lớp có tiền tiêu vặt nhưng tiền mừng tuổi đều phải nộp lại hết.
Sau đó anh nói với Lâm Tiếu tiền mừng tuổi vẫn là của cô.
Lâm Tiếu hạnh phúc đến mức muốn té xỉu, cô không chỉ là người duy nhất của lớp có thể tiêu tiền mừng tuổi của mình mà sau này cũng có thể có tiền tiêu vặt như những bạn học khác.
Hôm qua là lần đầu tiên anh đưa tiền tiêu vặt cho cô, là năm đồng tiền tiêu vặt của tuần này.
Nhưng hôm nay cô giáo Từ lại nói trong buổi họp lớp rằng không cho phép mọi người mua đồ ăn vặt ở các quán hàng rong.
Thời gian vui vẻ của cô vẫn còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc rồi sao?
Nếu như không thể mua đồ ăn vặt ở các quán hàng rong thì tiền tiêu vặt của cô còn có ích gì chứ?
Đột nhiên lưng của Lâm Tiếu bị ngòi bút chì đâm trúng, cô quay đầu lại thì thấy Vương Hồng Đậu đưa một tờ giấy cho mình.
Lâm Tiếu nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay mình, giấu dưới bàn từ từ mở ra.
Tờ giấy Vương Hồng Đậu đưa viết: “Làm sao bây giờ?”
Lâm Tiếu đặt tờ giấy lên bàn, dùng sách che đi một nửa, nét chữ cứng cáp viết lên đó câu “không biết”.