Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 149 - Chương 149.

Chương 149. - Chương 149. -

Lâm Tiếu cúi đầu đi ra cổng trường.

Lâm Dược Phi: “Ui, chú gà rù này từ đâu ra vậy?”

Tâm trạng của Lâm Dược Phi hôm nay rất tốt, đồng nghiệp đã giúp anh tìm được chỗ để thuê nhà.

Bây giờ cũng không có nhà ai là sung túc, nhà tìm được không phải cho khách lẻ thuê mà là thuê theo đơn vị. Căn nhà của đơn vị không hiểu sao bị bỏ trống nên cho thuê, những người trong văn phòng đã nhận tiền thuê chia nhau cả rồi.

Nếu để Lâm Dược Phi tự tìm thì đúng là khó mà tìm được. Anh tính cảm ơn thật tốt cho đồng nghiệp, để hai ngày nữa mời vị đồng nghiệp đó ăn cơm uống rượu. Sau đó vội vàng chạy đến tiệm sách, nói với ông chủ tiệm sách rằng vấn đề chỗ ở đã được giải quyết. Ngày mai anh sẽ đưa Thẩm Vân tới.

Giải quyết xong chuyện này cũng sắp đến giờ Lâm Tiếu tan học, Lâm Dược Phi gọi điện cho Lữ Tú Anh nói với bà hôm nay anh sẽ đón Lâm Tiếu về.

“Trần Đông Thanh có chuyện gì hả? Hay hôm nay xảy ra chuyện gì ở trường?” Lâm Dược Phi hỏi.

Lâm Tiếu nói: “Trần Đông Thanh không có chuyện gì, là em có chuyện.” Không đúng, phải nói là lớp 2/4 đều gặp chuyện cả.

Vẻ mặt Lâm Tiếu buồn rười rượi nói với anh trai: “Cô giáo Từ không cho chúng em đi tiệm tạp hóa mua đồ ăn vặt nữa.”

Lâm Dược Phi phì cười thành tiếng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Tiếu, anh vội che miệng chỉnh lại biểu cảm của mình.

Đối với lớp 2 của em gái thì đúng là tin tức trời muốn sập luôn.

Thân là phụ huynh, Lâm Dược Phi rất thấu hiểu phương pháp của cô giáo Từ. Trong lớp có nhiều học sinh mua đồ ăn vặt ở tiệm tạp hóa ăn sau đó đau bụng, cô giáo Từ chắc chắn rất lo lắng vấn đề sức khỏe của học sinh.

Thật ra Lâm Dược Phi cũng không muốn Lâm Tiếu ăn đồ ăn vặt trong tiệm tạp hóa lắm, ăn nhiều làm lỡ bữa chính. Đồ ăn vặt lại không có dinh dưỡng gì nhiều. Đồ ăn mà tiệm tạp hóa trường bán cũng không hẳn là nhãn hiệu chính thống hay thực phẩm chính quy. Dù là nhãn hiệu chính thống thì đồ ăn vặt bây giờ cũng chứa rất nhiều đường hóa học và phẩm màu.

Chẳng qua anh cũng không cấm Lâm Tiếu mua đồ ăn vặt ở tiệm tạp hóa.

Anh có những lo lắng của người lớn, nhưng cũng muốn để em gái có những kỷ niệm tuổi thơ vui vẻ.

Hạnh phúc của trẻ con giản đơn như vậy nên Lâm Dược Phi thật sự không nỡ phá vỡ.

Bây giờ cô giáo Từ cấm đi tiệm tạp hóa thì Lâm Dược Phi cũng rất vui, anh cười nói: “Cô giáo Từ lo cho sức khỏe mấy đứa thôi.”

“Phải nghe lời cô giáo Từ nha.”

Lâm Tiếu kêu ca một tiếng, cô từ học sinh tiểu học hạnh phúc giờ lại trở thành học sinh tiểu học bất hạnh nhất.

Lâm Dược Phi thấy vẻ mặt của cô thì nhịn cười. Anh nghĩ lệnh cấm của cô giáo Từ không thể kéo dài lâu, qua một thời gian là bị bỏ qua liền. Nhưng Lâm Dược Phi chắc chắn sẽ không nói với Lâm Tiếu, anh mong rằng mấy ngày không ăn vặt em gái sẽ ăn cơm thật ngon.

“Anh báo cho em một tin tốt nha.” Lâm Dược Phi nói với em gái: “Chị Tiểu Vân sẽ tới nhà sách trước trường các em làm việc.”

Lâm Tiếu ngay lập tức bật dậy, vui vẻ nói: “Thật sao?”

“Vậy thì sau này, ngày nào em cũng có thể gặp chị Tiểu Vân rồi.”

Bỗng nhiên Lâm Tiếu nghĩ ra một cách tiêu tiền tiêu vặt, cô có thể dành dụm tiền tiêu vặt để mua sách.

Niềm hạnh phúc không chỉ biểu hiện qua lời nói, còn có thể thấy qua đôi mắt cong cong vui vẻ.

Ngày mai đi học cô muốn nói cách này cho Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nghe. Trước đây ba người các cô hay đổi đồ ăn vặt, sau này có thể đổi sách cho nhau.

Bỏ tiền mua một quyển nhưng ba người đều có thể đọc.

Nỗi lo lắng trong lòng đã bay sạch, trong lòng lại trở thành một bầu trời ngập nắng. Lâm Tiếu ngồi ghế sau xe đẹp nghêu ngao hát: “Vung mái chèo nhỏ đẩy thuyền đi xa.”

Lâm Dược Phi hỏi: “Hôm nay Trần Đông Thanh thế nào?”

Lâm Tiếu lắc đầu nói: “Em không biết ạ, hôm nay cậu ấy không đi học.”

Lâm Dược Phi nhíu mày: “Không đi học sao?”

Hôm qua lúc gọi điện hỏi, không phải bà của Trần Đông Thanh nói cậu ấy không nghiêm trọng lắm sao.

Anh nói với Lâm Tiếu: “Về nhà, em gọi điện cho Trần Đông Thanh nhé.” Chuyện này dù sao cũng liên quan đến nhà anh, Lâm Dược Phi không muốn quan hệ hai nhà bị tan vỡ.

Quan hệ giữa Lữ Tú Anh và Vương Nguyệt Nga không tệ, Lâm Dược Phi cũng mong mẹ có một người bạn như vậy.

Huống hồ gia đình Trần Đông Thanh đều là bác sĩ, vun đắp mối quan hệ tốt với bác sĩ là cần thiết.

Sau khi đi học về, thay dép xong việc đầu tiên Lâm Tiếu làm là gọi điện cho Trần Đông Thanh: “Trần Đông Thanh, cậu vẫn ổn chứ?”

Tiếng của Trần Đông Thanh vô cùng yếu ớt nói: “Tớ vẫn ổn.”

Lâm Tiếu: “Nhưng nghe giọng cậu không khỏe cho lắm.”

Trần Đông Thanh còn mạnh miệng nói: “Tớ vẫn khỏe, mai là có thể đi học liền.”

Bình Luận (0)
Comment