Lữ Tú Anh lấy điện thoại từ tay Lâm Tiếu, nói với Vương Nguyệt Nga mấy câu bày tỏ nỗi áy náy và quan tâm từ gia đình bà.
Sau khi cúp điện thoại Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: “Nếu thứ hai Trần Đông Thanh đi học lại thì không sao. Nhưng nếu thằng bé vẫn không đi học thì chúng ta qua thăm một chút.”
Lữ Tú Anh lo rằng Trần Đông Thanh bệnh rất nặng, nhưng Vương Nguyệt Nga không muốn bà áy náy nên mới nói không có gì nghiêm trọng.
Bệnh tình bây giờ của Trần Đông Thanh đúng là hơi nặng.
Nhưng không phải do đồ ăn vặt Lâm Tiếu mua, mà là do thuốc xổ mà ông nội kê cho cậu bé.
Ông nội khám rồi kê cho Trần Đông Thanh một thang thuốc bắc. Nói chỉ cần làm sạch đường ruột thì sẽ không sao nữa, cậu bé bịt mũi uống cạn bát thuốc đắng, hậu quả là Trần Đông Thanh bị mẫn cảm với một loại thuốc bắc nên làm sạch ruột thành tiêu chảy luôn.
Tiêu chảy gây ra mất nước.
Nguyên ngày hôm nay ở nhà đã truyền 3 chai nước lớn rồi.
Ngày mai vẫn phải truyền tiếp.
Xui xẻo nhất là ngày mai là thứ bảy, ngày kia là chủ nhật. Xin nghỉ bệnh ngày trong tuần thì thôi đi, đằng này lại bệnh vào hai ngày cuối tuần, thiệt quá mà.
Trong một ngày rưỡi nghỉ Trần Đông Thanh đều phải truyền dịch.
Mãi cho đến tối chủ nhật, cậu bé đã hoàn toàn khỏi bệnh.
Trần Đông Thanh muốn giả ốm xin nghỉ thêm một ngày, nhưng ông bà cậu bé liếc mắt là nhận ra liền nên Trần Đông Thanh chỉ có thể ngoan ngoãn đi học.
Thứ hai, sau khi thấy Trần Đông Thanh trong lớp Lâm Tiếu hào hứng nói: “Cậu không sao rồi.”
Cô cúi đầu lại thấy da Trần Đông Thanh xanh tím một mảng, vết tím trên nền da trắng trông rất đáng sợ.
Lâm Tiếu hít một hơi khí lạnh, nói: “Làm sao thế này?”
Trần Đông Thanh: “Lệch ven thôi.”
Lâm Tiếu chưa bị chệch ven bao giờ, nhưng cô lộn xộn lúc truyền dịch mẹ và dì Đỗ từng lấy nó ra dọa nên cô hiểu đó là như nào. Nhưng đây là lần đầu tiên thấy, hóa ra lệch ven đáng sợ như vậy, nhìn có vẻ rất đau.
Trần Đông Thanh đúng là thấy rất đau nhưng trước mặt Lâm Tiếu vẫn tỏ ra mạnh mẽ.
“Cậu biết gì không Trần Đông Thanh, cô giáo Từ cấm mọi người đi tiệm tạp hóa rồi đó.” Trần Đông Thanh xin nghỉ mấy ngày nay nên chưa biết tin tức rúng động này.
Trần Đông Thanh thở dài một cái, phản ứng thản nhiên với tin tức này.
Trước đây cậu không ăn đồ ăn vặt, sau lần đau bụng này thì càng không ăn.
Trần Đông Thanh lại cúi đầu nhìn cái bụng của cậu bé: “Cái bụng này sao mày lại vô dụng như vậy hả?”
Người khác ăn đồ ăn vặt không đau bụng, cậu bé ăn thì lại bị.
Sau khi Trần Đông Thanh đi học lại, giờ ăn trưa cô giáo Từ có đến nhà ăn một chuyến.
Lâm Tiếu nhanh mắt, thấy cô giáo Từ đầu tiên liền kêu: “Cô giáo Từ.”
Cô hào hứng, đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu thấy cô giáo Từ ở nhà ăn.
Cô giáo thấy Lâm Tiếu hào hứng, nở nụ cười hỏi cô: “Trần Đông Thanh đâu rồi?”
Lâm Tiếu quay đầu nhìn một vòng, sau khi thấy được Trần Đông Thanh liền chỉ cho cô giáo Từ: “Ở bên kia ạ.”
Cô giáo Từ bước nhanh về phía Trần Đông Thanh, dẫn cậu bé đến chỗ dì phụ trách nhà ăn nói: “Lớp tôi có một bạn học sinh đã làm mất phiếu cơm tháng này. Phía hậu cần lại không có dư phiếu cơm, sau này có thể phát cơm cho em ấy mà không cần phiếu được không?”
Dì phụ trách nhà cũng đồng ý dễ dàng nói: “Được thôi.”
Trần Đông Thanh ngơ ngẩn, thì ra chỉ cần đơn giản như vậy.
Vậy sao trước đây bụng cậu bé đói lâu như vậy cũng chỉ ăn toàn “tiệc bí” chứ.
Từ hôm nay trở đi, Trần Đông Thanh không cần phiếu cơm nữa chỉ cần đứng trước cửa sổ nhận cơm là được.
Nhưng mà sau vài ngày, Trần Đông Thanh phát hiện dì sau cửa sổ đã đổi thành người khác.
Cậu bé bỗng lo lắng, cô giáo Từ chỉ nói chuyện với dì cũ chứ cũng chưa nói với dì mới này. Dì này có khi nào sẽ không phát cơm cho cậu bé hay không?
Hàng dài cứ tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã đến lượt của Trần Đông Thanh. Cậu bé bưng khay cơm inox không biết nên làm gì bây giờ, cứ đứng trước cửa sổ cố gắng sắp xếp lời nói của mình. Nhưng cậu lại cảm thấy mình nói với dì cũng không có tác dụng gì, cô giáo Từ nói với dì phụ trách nhà ăn mới có tác dụng được.
Lúc Trần Đông Thanh đang đứng rầu rĩ thì dì phía sau cửa đã kêu: “Sao lại đứng ngẩn ra đó? Mau đưa khay cơm qua đây.”