Trần Đông Thanh vội vàng đưa khay cơm qua, dì phụ trách cạch cạch ba tiếng, trên khay cơm có một phần cơm hai phần rau. Sau đó sát một tiếng đẩy khay cơm ra.
Trần Đông Thanh sững sờ.
Thì ra không cần cô giáo Từ nói, cậu bé cũng có thể được ăn cơm nha.
Dị phụ trách nhà ăn cũng không nhìn xem cậu bé có bỏ phiếu cơm vào cái hộp nhỏ ngoài cửa sổ hay không.
Một tuần sau khi Trần Đông Thanh đi học, Lữ Tú Anh đã xem sổ ghi chép chi tiêu và giấy vay mượn từ chỗ Vương Nguyệt Nga.
Cuối cùng thì bà cũng hiểu tại sao Vương Nguyệt Nga lại cười đến như vậy, Lữ Tú Anh nhìn những chữ trẻ con cũng cười cong cả người.
“Ha ha ha bà chủ cho vay ha ha ha.”
Thẩm Vân đã làm trong tiệm sách một tuần rồi, đã qua được thời gian thử việc của ông chủ tiệm sách. Sau đó được chính thức phê duyệt chính thức làm việc ở tiệm sách.
Ông chủ tiệm sách thấy Lâm Dược Phi bỏ tiền ra tìm nơi ở cho Thẩm Vân là chuyện hiếm thấy nên về nhà kể cho bà chủ nghe.
“Đây quả là một hạt giống si tình đó.” Ông chủ tiệm sách nói.
Bà chủ tiệm thì không tin: “Chắc gì là thật.”
Ông chủ lại nói rằng: “Tất nhiên là thật rồi. Chính là người làm trong tiệm đó, bà mà không tin thì mai đến xem thử. Cô gái trẻ đó cũng đúng là xinh đẹp, không thua gì con gái chúng ta.”
Bà chủ lập tức đề cao cảnh giác: “Tôi sống quá nửa đời người rồi, hạt giống si tình thì chưa thấy bao giờ nhưng thấy hạt giống lưu manh rồi.”
Ông chủ tiệm sách lắc đầu: “Haiz, sao lúc nào bà cũng coi người ta là người xấu thế?”
Bà chủ nói: “Gì mà tôi nghĩ người ta xấu. Là do ông ông biết nhìn thôi.”
Ông chủ vẫn khẳng định Lâm Dược Phi không phải người như vậy: “Chàng trai trẻ kia nom đẹp trai lại hoạt bát, có đống cô gái thích. Cần gì phải làm chuyện xấu chứ.”
Bà chủ lại nói: “Cái đó thì liên quan gì đến diện mạo chứ. Người xấu cũng có dán hai chữ “người xấu” trên trán đâu. Ai dà, loại chuyện này nói với đàn ông các người cũng không hiểu.”
Bà chủ bỏ qua phần tranh luận, trực tiếp hỏi: “Tôi hỏi ông, cô gái trẻ làm trong tiệm sách đó, ông có biết cổ ở đâu không?”
Ông chủ gật đầu: “Biết chứ.”
Bà chủ nói: “Vậy nhà cổ ở đã thay khóa chưa?”
Ông chú lắc đầu nói: “Làm sao mà tôi biết được?”
Bà chủ nói tiếp: “Không được, để tôi đi xem xem. Rồi tìm người thay khóa cho cô ấy luôn.”
Nhà là cậu trai kia thuê, nhưng cô gái không biết, tưởng là ông chủ tiệm thuê. Nhỡ chàng trai kia còn giữ một cái chìa khóa thì sao?
Bà chủ gọi một thợ khóa. Đó là thợ khóa làm ở khu vực này đã hơn chục năm, ai quanh đây cũng biết ông ta là một người đáng tin cậy.
Đến cửa nhà Thẩm Vân, thợ khóa hỏi bà chủ: “Muốn đổi một cái bao nhiêu tiền?”
Thẩm Vân còn ngây ngẩn, không hiểu tại sao ông chủ và bà chủ lại cùng đến. Bà chủ bỗng nhiên muốn đổi khóa cho cô, cô nói: “Cứ đổi một cái rẻ hơn đi.”
Bà chủ nói: “Không được, đổi một cái đắt hơn, cứng hơn.”
Thẩm Vân là một cô gái trẻ xinh đẹp, ở trong nhà mà chàng trai đơn phương thích cô ấy thuê cho. Bà chủ nghĩ thế nào cũng thấy lo lắng, nói: “Tiền đổi khóa tôi trả.”
Bà chủ lại dặn dò Thẩm Vân, thay ổ khóa xong phải cất chìa khóa kỹ, ở một mình phải chú ý an toàn.
Thay khóa xong, thợ khóa nói với bà chủ: “Hết ba đồng.”
Bà chủ đưa tiền, ra khỏi tòa nhà lại cảm thấy đau lòng.
“Đổi một cái là ba đồng, tiền giờ ngày càng mất giá mà.”
Bà chủ càng nghĩ càng đau lòng, liền nói với ông chủ: “Từ ngày mai trở đi, ông bớt các món thịt trong bữa tối của Thẩm Vân đi. Ăn trưa có món mặn là được, buổi tối để cô ấy ăn chay nửa tháng đi.”
Thế không phải là tiết kiệm lại được tiền sao?
Bà chủ thấy đây là một ý kiến hay, bước chân đều trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ ngân nga một bài hát.