Từ hồi cô giáo Từ cấm đi tiệm tạp hóa, Lâm Tiếu và những người bạn nhỏ lại phát hiện ra địa điểm hạnh phúc khác, đó chính là tiệm sách Văn Lan - nơi chị Tiểu Vân làm việc.
Lần đầu Lâm Tiếu bước vào tiệm sách Văn Lan là để tìm chị Tiểu Vân, nhưng sau khi vào tiệm sách cô ngay lập tức bị lóa mắt.
Tiệm sách Văn Lan rất rộng lớn, sáng sủa. Bên trong bày đầy những quyển sách sặc sỡ màu sắc. Hoàn toàn khác với những cuốn sách trong giá sách ở góc lớp trong trường.
Lâm Tiếu tự động bỏ qua khu sách giảng dạy chiếm hơn nửa diện tích của tiệm, ánh mắt dán chặt vào cuốn sách có bìa tinh xảo và đẹp đẽ.
“Chị Tiểu Vân, sách ở chỗ này sao lại mỏng vậy ạ?”
Lâm Tiếu đứng trước giá sách, mặt sắp dán vào rồi nhưng không dám chạm vào. Cô biết tiệm sách và thư viện không giống nhau, sách trong thư viện có thể mượn đọc nhưng sách trong tiệm sách thì phải có ông chủ đồng ý mới có thể xem.
Chị Tiểu Vân thấy Lâm Tiếu ngoan như vậy, mềm lòng nói: “Đây là tạp chí mẫu, em có thể mở ra coi. Đừng làm bẩn là được.”
“Những quyển sách mỏng như vậy bởi vì đều là tạp chí ạ.”
Lâm Tiếu nghi ngờ nhìn về phía chị Tiểu Vân, cô từng nghe qua từ tạp chí rồi, nhưng không hiểu nghĩa của từ cho lắm.
“Tạp chí chính là quyển sách mỏng hả chị?” Lâm Tiếu hỏi.
Thẩm Vân giải thích: “Tạp chí đều khá mỏng, nhưng chúng không phải phân theo độ dày. Chúng được xuất bản theo mỗi tháng, nửa tháng hoặc là cuối tuần cũng có thể ra một quyển.”
Chị Tiểu Vân chỉ vào mấy quyển sách trên giá nói với Lâm Tiếu: “Ví dụ như đây là tạp chí tháng, mỗi tháng ra một quyển. Đây là tạp chí nửa tháng, nửa tháng ra một quyển.”
Lâm Tiếu kinh ngạc, hóa ra là vậy.
“Tạp chí tháng là một năm có mười hai bản, tạp chí nửa tháng thì một năm có hai mươi tư bản. Vậy chẳng phải tạp chí tuần một năm có năm mươi hai bản hay sao?”
“Tổng cộng là có bao nhiêu tạp chí ạ? Bao giờ mới ra hết ạ?” Lâm Tiếu hỏi.
Thẩm Vân cười nói: “Có thể là mất vài năm, cũng có khi là vài chục năm. Chỉ cần có độc giả muốn xem, có độc giả mua thì nhà xuất bản vẫn kiếm được tiền, họ vẫn tiếp tục xuất bản nha.”
Lâm Tiếu thấy thật kì diệu, thì ra không chỉ có mấy quyển sách đơn lẻ hay bộ sách, mà còn có những quyển tạp chí được liên tục xuất bản mỗi tháng.
Vậy thì thư viện trường không có tạp chí cũng không có gì lạ. Mỗi tháng tạp chí lại ra quyển mới, liên tục bổ sung vào thư viện. Đến lúc đó giá sách sẽ không đựng chứa nổi nữa, nhiều tạp chí như vậy sẽ làm banh thư viện mất.
Bìa tạp chí thật là đẹp, ánh mắt Lâm Tiếu đưa qua đưa lại trên giá sách nhưng vẫn chưa biết nên lấy quyển nào.
Thấy vậy Thẩm Vân vươn tay chọn một quyển: “Quyển này hợp với độ tuổi của em nè.”
“Hoặc quyển này cũng được.”
Tuy rằng Thẩm Vân mới tới làm trong tiệm sách, nhưng cô ấy làm việc rất nghiêm túc. Sớm đã hiểu đại khái nội dung công việc. Tạp chí trong tiệm cũng đã nắm rõ trong tay.
Tiệm sách Văn Lan nằm ngay cạnh Trường tiểu học Đường Giải Phóng, khách chủ yếu đương nhiên là học sinh tiểu học. Tất cả tạp chí đều là chất lượng cao hai bản.
Lâm Tiếu ôm hai quyển tạp chí trong ngực, đọc tên bìa lên: “Văn học nghệ thuật dành cho thiếu nhi.”
Lâm Tiếu coi quyển Văn học thiếu nhi trước, vì bây giờ cô vẫn là thiếu nhi chưa phải là thiếu niên. Nghĩ quyển này chắc chắn hợp với cô.
Lâm Tiếu mở tạp chí ra, trang đầu tiên đã thu hút sự chú ý của cô. Lâm Tiếu đứng trước giá sách, những tiếng nói chuyện xung quanh lại không hề ảnh hưởng đến cô.
Anh trai và chị Tiểu Vân ở một bên nói chuyện phiếm. Thẩm Vân nói chuyện khó hiểu của mình với Lâm Dược Phi: “Không hiểu sao hai ngày trước bà chủ lại đến đổi ổ khóa cho em.”
Lâm Dược Phi suy nghĩ một chút là đoán được tại sao, thầm nghĩ Thẩm Vân đúng là đã gặp được một bà chủ tốt bụng.
Dù anh có đoán được lý do nhưng cũng không thể giải thích cho Thẩm Vân nghe được, nếu không cô ấy sẽ biết nhà ở là do anh thuê. Lâm Dược Phi đang nghĩ xem giải thích sao thì có khách đến tiệm: “Có sách tài liệu cho lớp 5 không?”
“Có có, ở bên này.” Thẩm Vân vội chạy đi tiếp khách.
Tiệm sách đã bắt đầu khoảng thời gian bận rộn, Thẩm Vân sẽ không rảnh nói chuyện với Lâm Dược Phi nữa.
Lâm Dược Phi giục em gái về nhà: “Nếu em thích quyển này thì mua đi, về nhà đọc.”
Thẩm Vân vừa tiếp khách xong, bước nhanh đến giá sách, áy náy nói: “Đây là tạp chí mẫu trong tiệm, chỉ còn mỗi cái này không bán được.”
Lâm Tiếu ôm quyển Văn học thiếu nhi không nỡ buông, năn nỉ anh trai: “Anh chờ em một chút nữa thôi, chỉ còn phần kết nữa là xong rồi.”
Lâm Dược Phi: “Vậy em xem xong phần này thì chúng ta phải về nhà.”
Lâm Dược Phi nhàm chán đứng một bên, Thẩm Vân thì bận rộn không rảnh nói chuyện với anh. Lâm Dược Phi cũng không muốn quấy rầy công việc của Thẩm Vân.