Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 153 - Chương 153.

Chương 153. - Chương 153. -

Sách trong tiệm sách Văn Lan đều là chuẩn bị cho học sinh tiểu học nên Lâm Dược Phi không thấy hứng thú gì. Anh nhàm chán đứng đợi bên cạnh, nhưng mãi vẫn chưa thấy Lâm Tiếu đọc xong thì nhíu mày hỏi: “Vẫn chưa xong sao?”

Lâm Tiếu đầu cũng không ngẩng, trả lời: “Sắp rồi đây.”

Lâm Dược Phi nhìn thoáng qua, thấy có gì đó không đúng “Em vừa xem quyển này hả?”

Mặc dù anh không nhìn kỹ nhưng cảm thấy tiêu đề ở trang cuối đã thay đổi, số trang còn lại cũng mỏng hơn nhiều.

Thôi xong bị anh trai phát hiện rồi.

Sau khi Lâm Tiếu đọc nốt phần cuối của quyển trước, lại đọc quyển khác. Bây giờ đang đọc phần đầu của quyển thứ ba.

Cô vội vàng đặt tạp chí lại giá sách, nở nụ cười lấy lòng với anh trai.

Lâm Tiếu ảo não, đáng thương sờ sờ đầu.

Về đến nhà, vừa mới mở cửa là Tiểu Hoàng đã nhào tới đùi Lâm Tiếu. Lúc cô cúi người thay dép, nó cứ thở hồng hộc quấn quanh chân cô.

Lữ Tú Anh hỏi: “Sao hôm nay mấy đứa về muộn thế? Tiểu Hoàng đợi ở cửa mãi đó.”

Sắp đến giờ Lâm Tiếu đi học về, Tiểu Hoàng sẽ chạy từ trong nhà ra cửa đợi. Lữ Tú Anh cũng không biết sao nó lại biết giờ như thế, nhìn sắc trời bên ngoài, chắc là đồng hồ sinh học.

Quá giờ rồi mà Lâm Tiếu vẫn chưa về, Tiểu Hoàng bắt đầu đi quanh trước cửa. Nhà ở tầng một, sẽ có nhiều người qua lại. Mỗi lần có người qua là nó lại vểnh tai lên nghe ngóng, sau khi biết không phải tiếng chân của Lâm Tiếu thì lại thất vọng nằm gục xuống.

Lữ Tú Anh nói với Tiểu Hoàng: “Không sao đâu, hai đứa nó sẽ về ngay thôi.”

Bà cũng không biết Tiểu Hoàng nghe có hiểu hay không nhưng nó vẫn canh ở cửa.

Lâm Tiếu nghe vậy thì ôm lấy Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng, em nhớ chị và chị cũng nhớ em nha.”

Lâm Tiếu đã về nhà nên Tiểu Hoàng rất vui, nó nằm ra đất, ưỡn cái bụng để Lâm Tiếu xoa. Cô xoa cho nó một lúc thì đứng lên đi làm bài tập, Tiểu Hoàng không vui rên rỉ vài tiếng, Lâm Tiếu chỉ có thể lại chơi với nó một lúc nữa.

Lâm Tiếu với tay lấy cặp sách, Lữ Tú Anh đã la lên: “Đi rửa tay trước đã.”

Lâm Tiếu lè lưỡi, đi nhà vệ sinh rửa tay. Tiểu Hoàng cũng đi theo, đứng trước cửa chờ cô. Lâm Tiếu vừa lấy xà phòng chà tay vừa nói với Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng của chúng ta không bẩn chút nào phải không nè?”

Tiểu Hoàng: “Gâu.”

Lúc Lâm Tiếu làm bài tập, Tiểu Hoàng nằm dưới gầm bàn. Đôi khi cô duỗi chân là có thể chạm vào Tiểu Hoàng.

Lữ Tú Anh bước tới, thấy Tiểu Hoàng không làm ồn nên không đuổi nó ra ngoài.

Lâm Dược Phi giúp Lữ Tú Anh nấu nướng trong bếp. Bà nói với Lâm Dược Phi: “Sau này muốn gặp Thẩm Vân thì cũng đừng có dẫn em gái con suốt ngày tới tiệm sách nữa.”

Lâm Dược Phi oan ức kêu: “Là tại Tiếu Tiếu mãi không chịu đi, cứ muốn ở lại tiệm đọc tạp chí. Con phải giục mãi em ấy mới về đó.”

Lữ Tú Anh tỏ vẻ nghi ngờ.

Lâm Dược Phi gọi Lâm Tiếu ra, để cô nói với Lữ Tú Anh: “Em nói với mẹ đi, hôm nay về muộn có phải vì em xem tạp chí mãi không chịu về không.”

Lâm Tiếu chớp chớp mắt, lại ôm lấy mẹ nói: “Dạ, là do con xem tạp chí ạ.”

“Mẹ ơi, quyển văn học thiếu nhi kia một tháng xuất bản một quyển, mẹ mua cho con được không?”

Lữ Tú Anh đồng ý ngay: “Được, vậy mua quyển đó ở đâu?”

Lâm Tiếu đã sớm tìm hiểu liền nói: “Có thể đặt mua ở bưu điện hoặc mua luôn ở tiệm sách chị Tiểu Vân đang làm. Giá như nhau ạ.”

“Nếu đặt ở bưu điện thì phải trả tiền một năm, nhưng ở tiệm sách của chị Tiểu Vân thì có thể mua theo tháng một.”

“Bưu điện thì sẽ gửi về nhà, còn ở tiệm sách thì con chỉ cần mang tiền đến mua tạp chí vào mỗi đầu tháng, tiền trao cháo múc.”

Lâm Dược Phi vỗ đầu cô một cái: “Câu “tiền trao cháo múc” này học đâu ra vậy?”

Lâm Tiếu: “Trên TV ạ, em dùng có đúng không?”

Lâm Dược Phi nói: “Nhóc con lanh lợi.” Anh cũng không biết làm sao mà Lâm Tiếu lại biết cái đặt sách Văn học thiếu nhi như vậy. Rõ ràng hôm nay anh cũng ở trong tiệm sách, nhưng không nghe thấy Lâm Tiếu hỏi cái này.

Lữ Tú Anh thoải mái đồng ý: “Được, vậy mua ở tiệm sách trước trường đi.”

Tiệm sách trước cổng trường có thể trả tiền theo tháng, bà nghĩ vẫn tốt hơn trả tiền cho bưu điện theo năm nhiều. Cũng không phải Lữ Tú Anh sợ tốn tiền, chỉ là Lâm Tiếu còn nhỏ nếu đặt một năm sợ rằng cô sẽ chán.

Lâm Tiếu nhón chân, hôn lên mặt mẹ một cái: “Mẹ là tốt nhất.”

Lữ Tú Anh đuổi cô ra khỏi bếp: “Mẹ đang xào rau, coi chừng dính dầu lên người.”

Sau khi Lâm Tiếu đi rồi, Lữ Tú Anh trách Lâm Dược Phi: “Con nói rõ với mẹ là được rồi, kêu em đang làm bài tập ra làm chi.”

Lâm Dược Phi cảm thấy oan muốn chết: “Con nói rồi mà mẹ không tin đó chứ.”

Lữ Tú Anh lườm anh: “Vậy nghĩ xem trước đây con làm gì, mà làm bây giờ mẹ không tin lời con như vậy.”

Suốt ngày ở quán thịt dê không chịu đi, làm Lâm Tiếu phải chờ đến phát cáu. Mỗi ngày đều cho Lâm Tiếu ăn thịt dê, ăn đến bùng cháy.

Lâm Dược Phi sờ sờ mũi, không nói gì.

Ngày hôm sau, Lâm Tiếu cầm tiền mẹ cho đến tiệm sách của chị Tiểu Vân đặt sách Văn học thiếu nhi cho tháng sau. Cũng rất hào hứng chia sẻ địa điểm hạnh phúc mà mình mới phát hiện cho bạn bè.

Mất tiệm tạp hóa thì cô lại có tiệm sách nhỏ.

Lúc tan học, sau khi Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh thấy người lớn nhà mình cũng muốn được dẫn đến tiệm sách Văn Lan.

Lâm Tiếu đưa ba người bạn và cả phụ huynh của họ đến tiệm đặt sách Văn học thiếu nhi.

Phụ huynh của Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh đều đặt nguyên một năm, mà đặt theo năm lại có ưu đãi. Chỉ có Vương Hồng Đậu và Lâm Tiếu đặt theo tháng giống nhau.

Khi cả ba rời đi, Thẩm Vân liền bóp nhẹ gương mặt Lâm Tiếu nói: “Không ngờ em lại là khách hàng lớn đều tiên của chị.”

Lâm Tiếu che mặt nói: “Mặt khách hàng lớn không được bóp.”

Bình Luận (0)
Comment