"Tiếu Tiếu, em biết thứ bảy tới là ngày gì không?" Giọng nói của anh trai từ phía trước xe đạp truyền đến, Lâm Tiếu ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe đạp vắt óc suy nghĩ: "Ngày gì?"
Không phải ngày Quốc tế Lao động, càng không phải là ngày Quốc tế Thiếu nhi, Lâm Tiếu nghĩ mãi cũng không nghĩ ra: "Thứ bảy tới là ngày gì?"
Lâm Dược Phi: "Là sinh nhật của bé ngốc."
Lâm Tiếu sửng sốt một chút, nhận ra thứ bảy tới là sinh nhật của mình.
Cô lập tức phản bác: "Em không phải bé ngốc, anh mới là đại ngốc."
Sinh nhật những năm trước của Lâm Tiếu đều trôi qua khá khó khăn, mẹ sẽ bưng ra một tô mì trường thọ cho cô, sợi mì trường thọ khi nấu không bị đứt, phía trên lại thêm một quả trứng chần. Trừ cái đó ra thì không có gì khác, bởi vậy Lâm Tiếu cũng không có ký ức sâu sắc liên quan đến sinh nhật, cũng không coi sinh nhật là chuyện đáng nói.
Quan trọng nhất là mẹ và anh trai nói rằng sinh nhật là sinh nhật âm lịch.
Lâm Tiếu biết sinh nhật âm lịch của mình là ngày mười lăm tháng ba, nhưng cô không biết ngày nào là ngày mười lăm tháng ba.
Lâm Tiếu về đến nhà, cầm tấm lịch của mẹ từ trên bàn trà lên. Trang ngày hôm qua đã xé toang, trang hôm nay in ngày mùng bảy tháng ba âm lịch.
Lâm Tiếu loạt soạt lật về phía sau, lật đến trang ngày mười lăm tháng ba kia, phát hiện mẹ đã gấp một góc.
Sinh nhật âm lịch của cô quả nhiên là thứ bảy tới.
Lâm Tiếu không để sinh nhật ở trong lòng, cô đặt tấm lịch lại, mở cặp sách ra chuẩn bị làm bài tập. Một trang bị gấp của tấm lịch kia, mẹ nhớ kỹ sinh nhật của cô, cô chờ ăn mì trường thọ thêm quả trứng chần giống những năm trước là được rồi.
Bắt đầu từ mấy ngày trước Lâm Dược Phi vẫn luôn chờ Lâm Tiếu hỏi sinh nhật của cô, không ngờ Lâm Tiếu còn không biết sinh nhật của mình sắp đến.
Hôm nay anh đã không đợi nổi nữa, nhắc nhở cô em gái sắp sinh nhật, sau đó chờ Lâm Tiếu truy hỏi anh sinh nhật tổ chức thế nào, không ngờ Lâm Tiếu lại không hỏi.
Ném tấm lịch xong đi mở cặp sách làm bài tập.
Lâm Dược Phi nhìn chằm chằm em gái một lúc, phát hiện cô thật sự đúng là đang nghiêm túc làm bài tập, không nhịn nổi: "Haiz, em muốn tổ chức sinh nhật như thế nào?"
Vẻ mặt Lâm Tiếu mờ mịt ngẩng đầu, sinh nhật còn có thể tổ chức thế nào, không phải chỉ là mì trường thọ trứng chần sao.
Lâm Dược Phi nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của em gái, nói: "Được rồi, anh sắp xếp vậy."
Em gái đã không có ý định gì, vậy anh sẽ xem xem, dù sao đứa nhỏ thích chẳng phải là những thứ kia sao.
Một tuần trước sinh nhật của Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi đã chuẩn bị, anh gọi điện thoại đến tiệm chụp ảnh định đặt ảnh sinh nhật, đến tiệm bánh ngọt chọn hoa văn của chiếc bánh gato mừng sinh nhật.
Lâm Dược Phi liếc một cái đã nhìn trúng chiếc bánh gato vẽ heo con màu hồng, nói với nhân viên bán hàng: "Lấy cái này."
"Được, xin hỏi phía trên viết chữ gì?" Nhân viên bán hàng hỏi.
Lâm Dược Phi: "Chúc mừng sinh nhật Tiếu Tiếu chín tuổi."
Nhân viên bán hàng ở tiệm bánh ngọt đang viết “chín tuổi”, hết sức quen thuộc với tuổi tác và con giáp của các bạn nhỏ, cô ấy vội vàng nhắc nhở Lâm Dược Phi: "Có phải cậu nhầm không, bạn nhỏ chín tuổi không thuộc tuổi heo, phải là tuổi khỉ."
Lâm Dược Phi: "Ừm, không phải tuổi heo."
Vẻ mặt nhân viên bán hàng mờ mịt hỏi: "Vậy cậu còn muốn chọn chiếc bánh gato heo con này sao, muốn đổi hoa văn phía trên thành khỉ nhỏ hoặc là lựa chọn loại con giáp hình khỉ trong tiệm chúng tôi, chính là mấy mẫu bên kia".
Lâm Dược Phi: "Ồ, tôi chọn heo con không phải bởi vì em ấy thuộc tuổi heo, là vì tôi cảm thấy em ấy giống heo con."
Nhân viên bán hàng: "…"
Nhân viên bán hàng không nói gì, yên lặng cúi đầu lập hóa đơn.
Lâm Dược Phi cẩn thận đặt ảnh sinh nhật và chiếc bánh gato mừng sinh nhật này, sau đó mới về nhà nói cho Lữ Tú Anh.
"Bao nhiêu tiền, mẹ cho con." Lữ Tú Anh hỏi, tiền sinh nhật cho Lâm Tiếu nên để người làm mẹ như bà trả, không nên để Lâm Dược Phi trả.
Lâm Dược Phi không chịu nhận: "Con có tiền, chờ khi không có tiền thì xin mẹ."
Vừa có bánh gato, vừa có ảnh chụp, Lữ Tú Anh không ngờ năm nay Lâm Dược Phi tổ chức sinh nhật cho em gái lại để tâm như thế: "Có phải con nhớ nhầm Tiếu Tiếu là sinh nhật chín tuổi không, không phải sinh nhật mười tuổi."
Mười tuổi mới là sinh nhật lớn.
Lâm Dược Phi lắc đầu: "Con không nhớ nhầm, sau này mỗi năm đều tổ chức sinh nhật như thế."
Ảnh sinh nhật và bánh gato mừng sinh nhật, đây không phải là hai thứ cơ bản nhất sao
"Chờ sang năm Tiếu Tiếu sinh nhật mười tuổi, chúng ta tổ chức ở quán cơm." Lâm Dược Phi nói.
Lữ Tú Anh giật nảy mình: "Đi quán cơm?"
"Con không được tổ chức sinh nhật cho con bé ở quán cơm." Ở phương diện này Lữ Tú Anh hơi mê tín, bà cảm thấy sinh nhật tốt hơn là năm này với năm khác, hoặc là hàng năm đều không khác nhau mấy, dù sao mỗi năm không thể khác nhau.