Lâm Dược Phi nhìn bộ dáng tự tin của em gái, đột nhiên sinh ra nghi ngờ với ý nghĩ của mình. Đúng vậy, em gái mình đáng yêu như thế, cứ cho là không mang đến chuyện làm ăn cho tiệm sách, ông chủ tiệm sách vẫn sẽ thích em ấy.
Ai sẽ không thích Tiếu Tiếu chứ.
Mặc dù ở trong nhà, đôi khi cô còn rất đáng ghét, nhưng ở bên ngoài vẫn luôn là đứa nhỏ hiểu chuyện.
Lâm Dược Phi nói nghi ngờ của mình với Lữ Tú Anh: "Mẹ, mẹ thử nói vì sao chủ tiệm sách lại thích Tiếu Tiếu."
Lữ Tú Anh không thể không nhìn Lâm Dược Phi, ném ra một cái liếc mắt: "Đầu nhóc con nhà mình giỏi."
Bà là mẹ còn không dám nói rằng Lâm Tiếu người gặp người thích, Lâm Dược Phi là anh trai đầu óc hồ đồ trước rồi.
"Chắc chắn là bởi vì Lâm Tiếu mang đến chuyện làm ăn cho tiệm sách, tiểu học Đường Giải Phóng nhiều trẻ con như vậy, chẳng lẽ chỉ có một mình em gái của con không nói bậy, trân quý sách, hiểu lễ nghĩa."
"Tại sao ông chủ tiệm sách không mời đứa nhỏ khác ăn kẹo sữa Đại bạch thỏ chứ?"
Lữ Tú Anh vẫn luôn tỉnh táo, Lâm Dược Phi bị mắng cho tỉnh táo, chỉ có Lâm Tiếu từ đầu đến cuối kiên định cho rằng mình được đãi ngộ đặc biệt ở tiệm sách Văn Lan là bởi vì cô không nói bậy, hiểu lễ nghĩa.
Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh đương nhiên cũng sẽ không vạch trần cô.
Buổi chiều tan học ngày thứ sáu, Lâm Tiếu ra khỏi trường đi thẳng đến tiệm sách. Chị Thẩm Vân đưa cho cô một viên kẹo sữa thỏ trắng, Lâm Tiếu lột vỏ kẹo ra bỏ vào trong miệng, nhai một cái, vị sữa nồng đậm tràn ngập trong miệng.
Lâm Tiếu hưởng thụ híp mắt lại, nhai kẹo sữa, đi đến trước kệ sách.
Đột nhiên, bước chân Lâm Tiếu dừng lại.
Cô há miệng, đưa tay sờ một cái vào trong miệng, lấy ra một chiếc răng trắng.
Kẹo sữa Đại bạch thỏ làm dính răng cô mất rồi.
Đây không phải lần đầu Lâm Tiếu rơi mất răng, cô đã thay xong bốn chiếc răng ở hàm trên và hàm dưới, lần này cô rơi chiếc răng thứ năm, biết thay răng là xảy ra chuyện gì cho nên cũng không sợ.
Nhưng Lâm Tiếu vẫn để lộ vẻ mặt trợn tròn mắt, tay nhỏ sờ chiếc răng vừa mới rơi, ý định dùng kẹo sữa Đại bạch thỏ dính răng lại về chỗ cũ.
Ngày mai cô sẽ phải đi chụp ảnh sinh nhật.
Thiếu một chiếc răng làm sao cô cười đây.
Lâm Tiếu lấy tay giữ lấy chiếc răng sữa của mình hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có thể giúp con dính lại cái răng này về như cũ không?”
“Răng lại rụng rồi à?” Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu mở miệng ra, nhìn thấy chiếc răng bị rụng của cô là răng hàm trên liền nói: “Lát nữa về nhà mẹ ném xuống dưới gầm giường cho.”
Răng trên ném dưới gầm giường, răng dưới ném lên mái nhà, như vậy thì răng mới mọc lên mới thẳng hàng và ngay ngắn. Nhưng Lữ Tú Anh cũng chỉ làm cho có lệ thôi, giường trong nhà đều là giường chân cao, hàng ngày Lữ Tú Anh đều lau gầm giường bằng cây lau nhà, bà không thể chịu được việc lúc nào cũng vứt răng dưới gầm giường.
Lâm Tiếu lo lắng, sao mẹ lại không nghe lời mình chứ.
“Con không muốn vứt dưới gầm giường, mẹ dán lại giúp con đi.”
Lữ Tú Anh ngạc nhiên đáp: “Tại sao lại muốn dán lại chứ, con đang thay răng mà, con quên là trước kia con cũng đã từng thay răng rồi à?”
Lâm Tiếu dậm chân, đương nhiên là cô nhớ, nhưng ngày mai cô phải chụp ảnh sinh nhật rồi, răng mới không thể mọc trong một đêm được.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu lo lắng như vậy liền bày cho Lâm Tiếu một cách: “Ngày mai khi chụp ảnh con chỉ cười mỉm thôi là không nhìn thấy nữa rồi.”
Lâm Tiếu thở dài, cũng chỉ còn cách này thôi, cái răng trong miệng cô cũng đúng là chẳng biết điều gì cả, chỉ cần rụng chậm một hôm thôi là tốt rồi.
Thứ bảy chỉ học nửa ngày, buổi chiều mẹ và anh trai cùng đưa Lâm Tiếu đi đến studio chụp ảnh.
Để có thể dành thời gian tổ chức sinh nhật cho Lâm Tiếu, tối hôm qua Lâm Dược Phi phải tăng ca đến muộn mới về nhà, còn chưa biết việc Lâm Tiếu rụng răng.
Đến studio, Lữ Tú Anh chải tóc, chỉnh lại quần áo, dùng son môi chấm một chấm tròn lên giữa trán cho Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi đứng bên cạnh ngáp liên hồi.
Lâm Tiếu tự chọn nền cho bức ảnh, cô chọn khu rừng lớn, có con khỉ đu người trên cái cây lớn. Thợ chụp ảnh thấy Lâm Tiếu chọn bức này, liền chuyển một gốc cây làm bằng nhựa ra và bảo Lâm Tiếu ngồi lên trên để chụp ảnh.
“Chụp một bức ngồi trước rồi chụp một bức đứng.”
Lâm Tiếu ngồi xuống, vô tình trên đầu hướng về con khỉ nhỏ trong nền ảnh, Lâm Dược Phi liền cười: “Trên cây một con khỉ cưỡi con khỉ ở dưới cây.”
Thợ chụp ảnh ha ha cười to: “Cậu thật là hài hước.”
Lâm Tiếu cũng buồn cười nhưng cô cố gắng nhịn, khóe miệng có nhếch cao bao nhiêu, môi trên và môi dưới cũng vẫn mím chặt vào nhau, kiên quyết không để lộ ra chiếc răng bị khuyết.
Thợ chụp ảnh thấy Lâm Tiếu cười không lộ răng liền nói: “Cô bé, cười thoải mái lên chút, răng lộ ra mới đẹp.”
Lâm Tiếu lắc đầu, không được.
Lữ Tú Anh đáp: “Hôm qua con bé mới rụng răng, không thể để lộ được.”