Lúc này Lâm Dược Phi mới biết em gái rụng răng, liền nói: “Thế không phải là càng tốt sao, chụp như thế này mới có kỷ niệm chứ, sau khi rụng răng còn phải đặc biệt đi chụp ảnh rụng răng nữa ấy chứ, ảnh sinh nhật này của em với ảnh rụng răng chụp cùng một lúc còn tiết kiệm được một lần chụp đấy thôi.”
Thợ chụp ảnh nhìn Lâm Dược Phi một cái, anh trai muốn lừa em gái đúng là kiểu gì cũng nói được, còn có cả ảnh rụng răng nữa, anh trai này quả là biết lừa, anh ấy làm ở studio chục năm nay chưa bao giờ gặp đứa trẻ nào chụp ảnh rụng răng cả.
Tiếc là Lâm Dược Phi nói thế nói nữa cũng không có tác dụng gì, Lâm Tiếu có cách nghĩ riêng của mình, cô vẫn cứ thấy là khuyết răng rất xấu, cô nhất quyết không thể để lộ ra trong ảnh được.
“Được, thế thì không cần lộ răng nữa.” Lâm Dược Phi ra hiệu cho thợ chụp ảnh, bảo anh ấy chụp ảnh không lộ răng trước.
Sau khi thợ chụp ảnh chụp xong bức ảnh không lộ răng, Lâm Dược Phi đứng sau lưng thợ chụp ảnh, đột nhiên gọi tên Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu.”
Lâm Tiếu bất giác nhìn anh trai, lúc này Lâm Dược Phi nói như câu thoại kinh điển trong cuốn tiểu thuyết Xuân Vãn: “Tư Mã Quang đập chum.”
“Ha ha ha ha ha” Lâm Tiếu ngoác miệng cười to.
Tách một tiếng, bác thợ chụp ảnh nhanh tay ấn nút chụp.
Nụ cười trên mặt Lâm Tiếu còn chưa tắt, đôi mắt tròn xoe, ngây người.
Lâm Dược Phi vội vàng nói: “Chụp tiếp đi!”
Tách một tiếng, bác thợ chụp ảnh lại chụp lại khoảnh khắc đôi mắt tròn xoe, gương mặt ngơ ngác của Lâm Tiếu.
Lúc chọn ảnh, bác thợ chụp ảnh xác nhận đi xác nhận lại với Lâm Dược Phi: “Rửa hết tất cả các ảnh kể cả bức ảnh cuối cùng chụp vội cũng lấy.”
Lâm Dược Phi không chút do dự gật đầu: “Lấy, lấy hết.”
Bức ảnh như thế này quả là đáng nhớ, sau này khi điện thoại thông minh phổ biến, biểu cảm này đảm bảo sẽ được thịnh hành, bức ảnh này của Tiếu Tiếu thêm một chữ vào sẽ trở thành ‘meme’.
Trên đường về nhà, cả đoạn đường Lâm Tiếu đều phớt lờ anh trai, anh là tên lừa đảo.
Sau khi về nhà, Lữ Tú Anh nhanh chóng đi nấu bữa tối.
Bữa cơm tối nay có bốn món, cá rô phi kho tộ, sườn xào chua ngọt, ngô xào nhân hạt thông và cánh gà hầm coca.
Món cánh gà hầm coca là món mà Lâm Dược Phi dạy cho Lưu Tú Anh cách làm mới, khi hầm cánh gà thì thêm coca vào, Lữ Tú Anh nghe thấy là biết ngày Lâm Tiếu sẽ thích.
Bốn món được bày ra trên bàn, bánh gato đặt ở giữa, Lâm Tiếu mở hộp bánh gato ra ngạc nhiên sung sướng thốt lên một tiếng, bánh gato tròn tròn có vẽ một chú heo nhỏ màu hồng, bên cạnh bánh còn có thêm hoa màu hồng.
Quan trọng nhất đó là, đây là chiếc bánh gato sinh nhật của cô.
Phản ứng của Lữ Tú Anh sau khi nhìn thấy chiếc bánh gato cũng giống như người bán hàng: “Sao bên trên lại là con lợn, em gái con tuổi con khỉ mà.”
Lâm Dược Phi quẹt quẹt mũi: “Chọn đại thôi.” Anh nói với người bán hàng như vậy nhưng không dám nói với Lữ Tú Anh.
Lâm Tiếu căn bản không quan tâm trên bánh gato là lợn con hay là khỉ, trong mắt cô bây giờ chỉ có lớp kem trắng trắng.
Lâm Dược Phi cắm ba cây nến lên trên bánh gato, lấy bật lửa thắp sáng từng ngọn.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ.” Lâm Dược Phi hát bài hát mừng sinh nhật cho em gái, Lâm Tiếu cũng hát cùng: “Chúc mình sinh nhật vui vẻ, chúc mình sinh nhật vui vẻ.”
Lữ Tú Anh thấy sáp nến đang rơi trên bánh gato, liền giục: “Mau thổi nến đi.”
Lâm Dược Phi nói: “Đợi đã, ước đi đã.”
Lâm Tiếu ngơ ngác đáp: “Ước là cái gì?”
Lâm Dược Phi hướng dẫn em gái cách ước: “Nhắm mắt lại, thầm nói ra điều mà em mong muốn nhất.”
Lâm Tiếu nhắm mắt khoảng hai giây rồi lại mở ra ngay.
Lữ Tú Ánh tò mò hỏi: “Con ước điều gì vậy.”
Lâm Tiếu nói luôn: “Mau được ăn bánh gato.”
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cùng cười lớn: “Ha ha.”
“Vậy thì mau thổi nến đi.” Lâm Dược Phi cười chảy cả nước mắt, nghĩ tới việc Lâm Tiếu 9 tuổi mới lần đầu tiên ăn bánh sinh nhật, lại thấy có chút đau lòng.
Lâm Tiếu phồng má: “Phù phù phù.”
Thổi mấy lần, cuối cùng cũng thổi tắt hết chín cây nến.
Lữ Tú Anh rút hết mấy cây nến xuống, cẩn thận lấy lớp sáp rơi ra bằng dao cắt bánh, nắm lấy tay Lâm Tiếu cắt nhát dao đầu tiên.
Lâm Tiếu cắt xong nhát dao đầu tiên, Lữ Tú Anh liền lấy dao cắt tiếp, chia thành ba miếng. Miếng đầu tiên đưa cho Lâm Tiếu, miếng thứ hai đưa cho Lâm Dược Phi, miếng thứ ba để trước mặt mình.
Lâm Tiếu còn đang đợi mẹ cắt tiếp miếng thứ tư nữa, nhìn thấy mẹ không cắt nữa, liền hỏi: “Mẹ mẹ mẹ, Tiểu Hoàng không ăn được bánh gato ạ?”
Lữ Tú Anh không biết, hỏi Lâm Dược Phi: “Có ăn được không?”
Lâm Dược Phi nói: “Bỏ lớp kem ra, cho nó ăn chút cốt bánh gato thôi.”
Lâm Tiếu lấy chiếc thìa nhỏ tỉ mẩn cạo lớp kem cho Tiểu Hoàng, cho hết chỗ kem cạo đi vào mồm. Kem vừa ngọt vừa mịn, thật là ngon quá đi.
Tiểu Hoàng không được ăn kem, thật là đáng thương.
Lâm Tiếu vừa thương Tiểu Hoàng, vừa cạo sạch lớp kem trên bánh, cắt một miếng bánh to cỡ quả táo tàu đút cho Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng được ăn bánh gato, cái đuôi nhỏ vẫy liên hồi.
Lâm Tiếu ăn từng miếng bánh thật to, cảm thấy mình thật là quá hạnh phúc.
Bánh gato ngon quá, cốt bánh ẩm và mềm cùng với lớp kem bông xốp ngọt ngào, ở giữa còn có nhân đào vàng loại đóng hộp, Lâm Tiếu cắn miếng nào cũng thấy niềm vui được nhân ba.
Điều ước sinh nhật mà cô vừa ước, bây giờ đã thành sự thật rồi.