Lâm Tiếu phấn khởi quá, lăn lộn trên giường không chịu ngủ. Ngày mai là chủ nhật không phải đi học, Lữ Tú Anh cũng không mắng cô, chỉ nhắc nhở Lâm Tiếu: “Bây giờ mà con không chịu ngủ, sáng ngày mai không được ngủ nướng đâu đấy.”
“Tại sao ạ? Ngày mai con có phải đi học đâu.” Lâm Tiếu nói xong thì nghĩ ra, trời vừa sáng Tiểu Hoàng sẽ gọi cả nhà dậy ngay để mọi người dắt nó đi chơi.
Mẹ hay anh trai gọi dậy Lâm Tiếu còn có cơ hội nằm ườn trên giường, Tiểu Hoàng gọi cô dậy thì cơ bản là không cho cô bất cứ cơ hội nào để nằm ườn trên giường cả.
Lâm Tiếu nghĩ tới cảm giác sáng mai buồn ngủ chết đi được lại bị Tiểu Hoàng gọi dậy liền không dám thức khuya nữa, nhưng thật sự cô không đành lòng nhắm mắt lại, hôm nay thật là quá hạnh phúc, cô không muốn kết thúc ngày hạnh phúc như vậy.
“Mẹ ơi, con nhắm mắt lại, mẹ đọc truyện cho con nghe được không?” Lâm Tiếu muốn được tận hưởng mấy phút hạnh phúc cuối cùng trước khi ngủ.
Lữ Tú Anh ngây người ra một lúc, hai đứa trẻ lớn bằng từng này rồi nhưng cô chưa bao giờ đọc truyện trước khi đi ngủ cho đứa nào nghe.
“Đọc truyện gì bây giờ?” Lữ Tú Anh hỏi, bà có chút lo lắng, lo rằng mình đọc không hay.
Lâm Tiếu vươn tay lấy quyển sách thiếu nhi trên bệ cửa sổ, thật ra Lâm Tiếu đã đọc hết truyện trong đó, nhưng cô vẫn muốn mẹ đọc truyện cho mình nghe.
Lâm Tiếu sột soạt dở đến câu chuyện mình muốn nghe, cầm sách đưa cho mẹ, nằm trên giường nhắm mắt lại, ngoan ngoãn để đôi tay lên gối: “Mẹ, bắt đầu thôi.”
Lữ Tú Anh hắng giọng, nhẹ nhàng đọc truyện, lúc bắt đầu hơi vấp một chút, sau đó thì càng lúc càng trôi chảy.
Hơi thở của Lâm Tiếu càng lúc càng chậm lại như bình thường, Lữ Tú Anh đọc được nửa câu chuyện quay đầu lại nhìn, Lâm Tiếu đã ngủ mất rồi.
Lữ Tú Anh đưa tay ra kéo chăn lên cho cô, hệ thống sưởi đã tắt, hai ngày nay rét nàng Bân, chăn bông của Lâm Tiếu lại được đắp thêm một lớp chăn mỏng.
Lữ Tú Anh tựa vào đầu giường, dưới ánh vàng ấm áp của chiếc đèn ngủ đầu giường cô đọc đến hết truyện, sau đó bắt đầu đọc truyện tiếp theo. Mặc dù đây là tạp chí dành cho trẻ nhỏ, nhưng Lữ Tú Anh đọc thấy cũng rất thú vị.
“Ngon thật, ngon thật đấy.” Lâm Tiếu nói khẽ bên cạnh. Lúc đầu Lữ Tú Anh cứ tưởng rằng cô bé tỉnh giấc, cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện ra là cô bé đang nói mơ.
Lâm Tiếu nhắm đôi mắt lại, nói xong câu nói mơ lại liếm mép.
“Thêm một miếng nữa.”
Lữ Tú Anh cười, gấp cuốn tạp chí lại rồi đặt lên trên gối, giơ tay lên tắt đèn ngủ.
Buổi sáng hôm sau, Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu đều bị Tiểu Hoàng gọi dậy, Lâm Tiếu nằm trên giường dụi mắt: “Tiểu Hoàng ơi là Tiểu Hoàng, hôm qua tao đã mời mày ăn bánh gato rồi mà mày cũng không để tao ngủ nướng được sao?”
Lữ Tú Anh nghe thấy Lâm Tiếu nói vậy lại nhớ lại chuyện tối qua cô bé mơ ngủ liếm miệng liền hỏi: “Hôm qua con mơ đang ăn cái gì ngon thế?”
Lâm Tiếu ngơ ngác, cô bé cố nghĩ lại nhưng cũng không nhớ ra được là cái gì, thề thốt nói: “Tối qua con không mơ cái gì cả.”
Lâm Tiếu vừa dậy, Tiểu Hoàng liền tha sợi dây thừng của mình đến chỗ Lâm Tiếu, liên tục lấy chân gẩy gẩy cẳng chân của Lâm Tiếu.
Tiểu Hoàng biết chỉ cần đeo dây xích chó là sẽ được dắt đi chơi, vì thế mà nó thúc giục Lâm Tiếu mau mau đeo vào cổ cho nó.
“Được rồi, được rồi, dắt mày đi ngay đây.”
Lâm Tiếu ngồi xổm xuống, Tiểu Hoàng cũng ngồi xuống, ngồi im để Lâm Tiếu buộc dây thừng lên cổ nó.
Lâm Tiếu bị Tiểu Hoàng giục vội đến nỗi không kịp chải tóc, không kịp rửa mặt, sáng sớm tinh mơ đã dắt theo Tiểu Hoàng ra ngoài chạy. Tiểu Hoàng nho nhỏ vậy mà chạy khá nhanh, Lâm Tiếu đi bộ là không theo kịp nó nên cũng đành phải chạy theo nó.
Hàng xóm trong khu thấy Tiểu Hoàng chạy phía trước, Lâm Tiếu đuổi ở phía sau thì không biết là người dắt chó hay là chó dắt người nữa, tất cả đều cười ha ha.
Mới sáng sớm, trong khu đã rất náo nhiệt rồi, có người vừa tập thể dục buổi sáng về, có người ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Hàng xóm đều thấy ngạc nhiên nói: “Con chó bé như thế mà còn phải xích à.”
“Anh cháu bảo là phải xích.” Lâm Tiếu lễ phép trả lời câu hỏi của các bác hàng xóm.
“Anh cháu cẩn thận quá đấy.” Hàng xóm đều lấy làm cảm khái.
Tiếng tăm của Lâm Dược Phi trong khu sau Tết đã tốt lên rất nhiều. Những người hàng xóm đến chúc Tết đã tận mắt nhìn thấy chiếc tivi màu, máy giặt và điện thoại trong nhà Lữ Tú Anh, mỗi người đã có một cảm nhận riêng.