Mọi người lại nhìn Lâm Dược Phi liền cảm thấy rằng người con trai này của Lữ Tú Anh rất có năng lực.
Mọi người trong khu ngẫm lại và họ phát hiện ra rằng hình như nửa năm nay Lâm Dược Phi khác xưa rất nhiều. Phòng bida và phòng video trong khu vực nhà xưởng không còn thấy bóng dáng của Lâm Dược Phi, hàng ngày ngoại trừ đi làm thì đều là về nhà, còn thường xuyên trông thấy anh đưa đón em.
Chỉ cần so sánh như vậy, những người hàng xóm đã thấy anh ngoan hơn con trai của họ nhiều.
Những người thanh niên trong nhà xưởng dành cả ngày trong phòng bida và phòng video giống như Lâm Dược Phi trước đây không nhiều, nhưng không tới những chỗ đó dù chỉ một lần như Lâm Dược Phi bây giờ cũng chẳng có mấy ai. Sau giờ làm việc, chơi đôi ván bida, xem phim võ thuật là cách giải trí tiện lợi nhất.
Ấn tượng của những người hàng xóm về Lâm Dược Phi thay đổi nhanh chóng và họ cảm thấy rằng anh đã hiểu chuyện hơn sau khi đi làm.
Tất nhiên, vẫn có nhiều người cho rằng việc Lâm Dược Phi từ bỏ cơ hội làm việc trong nhà xưởng là đáng tiếc, sau này nhất định anh ấy sẽ hối hận.
Còn có người ác ý suy đoán anh: “Làm việc gì mà kiếm nhiều tiền như thế được, tôi đoán chắc chắn là Tiểu Phi đang gia nhập băng đảng đua xe tốc độ cao đường phố.”
Cụm từ băng đảng đua xe này ai cũng quen thuộc, cho dù chưa tận mắt trông thấy thì chắc chắn cũng từng nghe nói về băng đảng này, người thân của họ hàng hoặc bạn bè bị băng đảng đua xe tốc độ cao cướp.
Chiếc xe máy ầm ầm lao vút qua, người ta còn chưa kịp phản ứng thì chiếc túi xách trên người, sợi dây chuyền vàng trên cổ, đôi khuyên tai bằng vàng trên tai đã bị băng đảng đua xe tốc độ cao cướp lấy.
Nếu bị băng đảng đua xe tốc độ cướp khi đang đi xe đạp, chắc chắn là sẽ bị kéo lê trên đất, xe sẽ đổ mạnh xuống đất.
Tồi tệ nhất là bị cướp khuyên tai, bất ngờ bị giật ra khỏi tai, máu chảy không ngừng. Rất ít người dám đeo dây chuyền vàng và khuyên tai ra ngoài, họ chỉ hay đeo khi ở trong khu nhà.
Ngoài ra còn có những chiếc khuyên tai bằng vàng được quấn chặt bằng len mịn, và hai chiếc “hoa tai len” được đeo trên tai chính là để đảm bảo an toàn.
Ngày nay người ta ghét cay ghét đắng những chiếc xe chạy như bay, nói rằng Lâm Dược Phi là băng đảng đua xe tốc độ cao đường phố là rất ác ý.
Đương nhiên, những lời này không lọt vào tai Lâm Tiếu, Lâm Khiếu cũng không biết gì cả.
Cô dắt Tiểu Hoàng chạy quanh khu nhà hai vòng, Tiểu Hoàng mệt đến mức lè cả lưỡi ra để thở mới chịu về nhà.
Trán của Lâm Tiếu đổ một chút mồ hôi, tóc mái dính lên trên hơi ngưa ngứa, trên đường về nhà cô không ngừng thổi tóc mái.
Lâm Dược Phi nghe thấy tiếng bước chân của em gái liền mở cửa, nhìn thấy trước mặt một người và một chú chó nhỏ cùng thở không ra hơi, đến tần suất cũng như nhau.
Lâm Dược Phi cười lớn: “Ha ha ha ha.”
Lâm Tiếu nhìn anh trai một cách khinh bỉ, anh lại lên cơn rồi.
“Sáng nay muốn đi đâu chơi?” Lâm Dược Phi hỏi.
Lâm Tiếu mừng rỡ đáp: “Còn được đi chơi á?”
Lữ Tú Anh cau mày: “Con bé còn chưa làm xong bài đâu.”
Lâm Dược Phi hỏi em gái: “Trong nửa ngày em có làm được hết bài tập không?”
Lâm Tiếu gật đầu thật mạnh: “Được.”
Lâm Dược Phi nói: “Vậy thì chiều làm bài tập, sáng đi chơi.”
Lữ Tú Anh nhìn Lâm Tiếu nói: “Một buổi chiều là có thể viết xong sao? Buổi tối mẹ không có thời gian kèm con làm bài đâu đấy, hôm nay ăn xong bữa tối mẹ sẽ tắm cho Tiểu Hoàng trước, sau đó đưa con tới nhà tắm tắm rửa, gội đầu. Con đường có mà như bữa trước, làm nhiều bài tập đến nỗi tay tay run không cầm nổi đũa đấy.”
Khi mẹ nhắc lại những việc đáng xấu hổ trước kia, Lâm Tiếu liền đỏ mặt.
Anh trai lại còn cố tình đứng bên cạnh hỏi: “Này, bài tập hè mà em nộp rốt cuộc cô giáo đã kiểm tra chưa?”
Lâm Tiếu kiên quyết trả lời: “Học sinh nào không nộp bài ôn tập hè đều đã bị ghi tên vào sổ đầu bài.”
Sau đó thì không còn sau đó nữa rồi, bài tập mà Lâm Tiếu nộp cô giáo cũng không phát lại. Lâm Tiếu cũng nghi ngờ là cô giáo không kiểm tra nhưng chắc chắn cô sẽ không thừa nhận lời anh trai nói là đúng. Lâm Dược Phi nhìn thấu suy nghĩ của em gái: “Em cứ cứng mồm cứng miệng đi.”