Mặc dù Lâm Tiếu nói rằng mình có thể làm hết bài tập trong buổi chiều, Lữ Tú Anh cũng đồng ý cho cô ra ngoài chơi vào buổi sáng: “Các con cứ nghĩ xem muốn đi đâu trước, đợi mẹ quét qua cái nhà.”
Từ khi trong nhà nuôi thêm Tiểu Hoàng, một ngày Lữ Tú Anh phải quét nhà hai lần, sáng một lần, tối một lần.
Lâm Dược Phi bình thường không ở nhà, bây giờ rảnh rỗi, anh giành lấy chiếc chổi trong tay Lữ Tú Anh, động tác quét nhà gọn gàng, dứt khoát.
Lâm Dược Phi quét xong phòng nhỏ lại cầm theo chổi vào phòng lớn, Lữ Tú Anh vội vàng đi theo, nhẹ nhàng nói với Lâm Dược Phi: “Quét gầm giường kỹ một chút, Tiếu Tiếu ném cái răng rụng ở đấy, hôm qua mẹ quét mà không tìm thấy.”
Lữ Tú Anh không chịu được cái răng rụng cứ ở mãi dưới gầm giường.
Hôm qua Lâm Tiếu đón sinh nhật, Lữ Tú Anh bận nhiều việc, chỉ quét qua một lần, còn quét vội quét vàng, không được kỹ lắm.
Cho nên hôm nay Lâm Dược Phi quét dưới gầm giường một lượt rất kỹ, còn nằm sấp xuống đất nhìn vào trong gầm giường kiểm tra, vẫn không tìm thấy chiếc răng vứt xuống đó ngày hôm kia.
“Không ở dưới gầm giường.” Lâm Dược Phi khẳng định nói.
Lữ Tú Anh: “Không thể thế được.” Hôm kia rõ ràng là vứt dưới gầm giường mà, sao lại không thấy nữa.
Lữ Tú Anh tìm chiếc răng đó khắp các nơi trong phòng, cuối cùng tìm thấy trong ổ của Tiểu Hoàng.
Giường trong nhà là loại giường chân cao, gầm giường quả thực là khu vực không có chướng ngại vật đối với Tiểu Hoàng, nó rất thích nằm ngủ dưới gầm giường. Không biết nó tha cái răng rụng của Tiếu Tiếu từ dưới gầm giường về ổ của mình từ bao giờ và giấu đi cứ như đứa trẻ.
Lữ Tú Anh sợ là Tiểu Hoàng không cẩn thận nuốt vào trong bụng liền lén vứt chiếc răng rụng của Tiếu Tiếu đi.
“Tiểu Hoàng phát hiện ra liệu có làm loạn lên không?” Lữ Tú Anh lo lắng hỏi Lâm Dược Phi.
Lâm Dược Phi trả lời: “Làm sao con biết được con chó nó nghĩ gì, làm loạn thì cứ làm loạn.” Một con chó thì có thể làm loạn thế nào được, Lâm Dược Phi không cho là như thế: “Làm loạn thì nấu cho nó miếng gan gà.”
“Anh, anh vẫn chưa quét nhà xong à?” Anh trai quét nhà, Lâm Tiếu phải ngồi trên ghế sofa, không được thò chân xuống đất.
Lâm Dược Phi: “Xong ngay đây.”
“Em đã nghĩ ra được chỗ nào để đi chưa?” Lâm Dược Phi hỏi.
Lâm Tiếu: “Em nghĩ xong rồi, em muốn đi hái rau dại.”
Lâm Dược Phi hả một tiếng, không ngờ là em gái lại trả lời thế này.
Lữ Tú Anh cũng rất bất ngờ, không ngờ là Lâm Tiếu vẫn còn nhớ đến việc hái rau rừng. Năm xưa Lữ Tú Anh năm nào cũng đi hái rau dại, Lâm Tiếu lớn hơn một chút là đưa cô đi cùng, một phần là vì muốn ăn cho lạ miệng, phần nữa cũng là vì muốn tiết kiệm tiền.
Rau mùa xuân không rẻ, sau cả một mùa đông ăn rau cải thảo, rau dại là loại rau mọc sớm nhất.
Hàng ngày Lữ Tú Anh đều hỏi thăm một lượt xem xung quanh có chỗ nào rau dại mọc tốt liền đạp xe đưa Lâm Tiếu đi hái chúng ở những bãi đất hoang ngoại thành.
Hái về còn tươi ăn mấy bữa, số còn lại rửa sạch phơi khô để bảo quản được lâu hơn, sau đó có thể dùng để làm nhân gói sủi cảo.
Năm xưa khi Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu đi hái rau dại, trong lòng đều rất suy tư, thấy con nhà khác ở nhà xem tivi, Tiếu Tiếu lại đi theo bà hái rau dại ở ngoại thành; con nhà khác ăn rau cải thìa, rau chân vịt, rau hẹn mua ở siêu thị về, Tiếu Tiếu về nhà ăn rau dại với bà.
Không ngờ là Lâm Tiếu lại thích đi hái rau dại thật.
Lữ Tú Anh tâm trạng hỗn loạn, cảm thấy hoá ra trước kia mình nghĩ nhiều quá rồi.
“Con thật sự muốn đi hái rau dại à?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu gật đầu: “Vâng, nhà bạn con đều ăn rau tề thái rồi, sao nhà mình đến hôm nay vẫn chưa được ăn ạ?”
Lữ Tú Anh nghe thấy bạn của Lâm Tiếu đều có, chỉ cô bé chưa có thì tính hiếu thắng lại nổi lên liền đứng bật dậy: “Con chờ đấy, mẹ đi hỏi xem rau dại ở gần đây chỗ nào mọc tốt, đảm bảo sẽ hái cho con một bó to.”
Lữ Tú Anh sang hàng xóm hỏi một lượt, rất nhanh đã hỏi được chỗ, hàng xóm nói với Lữ Tú Anh: “Cô muốn đi hái rau dại à, vậy thì mau đi đi, tôi vừa đi hôm kia, vừa kịp, chỉ cần chậm hai ngày thôi là rau già mất rồi.”
Gió xuân thổi một ngày, rau dại già theo một ngày.
Lữ Tú Anh cám ơn hàng xóm: “Hôm nay tôi đi luôn.”