“Mẹ, cho Tiểu Hoàng đi cùng được không?” Lâm Tiếu ôm lấy Tiểu Hoàng hỏi mẹ.
Lữ Tú Anh suy nghĩ một lúc, chỗ hái rau dại cũng không có người, cho Tiểu Hoàng ra đó chạy một chút cũng được: “Đưa Tiểu Hoàng đi cùng đi.”
Một nhà bốn người, ba người một chó đi ra ngoài, Lữ Tú Anh tìm cái túi to nhất trong nhà cầm đi, chuẩn bị sẵn sàng cho một buổi thu hoạch lớn.
Đến khu đất hoang rộng lớn, Tiểu Hoàng vui sướng chạy đi chạy lại. Chạy được một đoạn lại dừng lại một lát, chạy được một đoạn lại dừng lại một lát.
Lúc đầu Lâm Tiếu không để ý đến Tiểu Hoàng, cô bé tập trung vào hái rau dại. Mỗi lần hái rau dại, Lâm Tiếu đều cảm thấy cả khu đất hoang toàn là rau dại đều là của mình, cô bé tùy ý chọn, tùy ý hái.
Đôi mắt của Lâm Tiếu nhìn tới nhìn lui giữa các loại rau dại xung quanh, chọn những loại mềm nhất và đẹp nhất, và chỉ ngắt những ngọn mềm nhất ở trên cùng.
Ngắt những đầu nhọn cho vào túi, nhìn trong túi càng ngày càng nhiều rau dại, cô bé càng cảm thấy rất mãn nguyện.
Lâm Khiếu ngắt xong một mớ rau dại lại chuyển sang một mớ khác, ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Hoàng đang giơ một chân lên cao.
“Mẹ, Tiểu Hoàng đang tè bậy.” Lâm Tiếu mách mẹ.
Bà nhìn Tiểu Hoàng tè bậy, rõ ràng Tiểu Hoàng chưa buồn tiểu, nhưng vẫn rặn ra vài giọt, sau đó chạy sang chỗ bên cạnh.
Lâm Tiếu ngạc nhiên nhìn Tiểu Hoàng.
Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiểu: “Loài chó đều làm như vậy đấy, Tiểu Hoàng làm vậy là đang đánh dấu lãnh thổ đó.”
Lâm Tiếu cúi đầu nhìn thành quả lao động vừa rồi trong túi, tò mò hỏi: “Mẹ, vậy thì rau dại chúng ta hái được bình thường sẽ có chó con tè lên phải không ạ?”
Lữ Tú Anh mặt biến sắc: “Không phải đâu, ở đây ngoại trừ Tiểu Hoàng ra, bình thường không có chó.”
Lữ Tú Anh vừa dứt lời, Tiểu Hoàng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía xa sủa ầm ĩ: “Gâu gâu gâu gâu.”
Một lúc sau, từ xa có tiếng chó sủa đáp lại: “Gâu gâu gâu gâu.”
Một chú chó nhỏ chạy lại, đứng ở phía xa, nhìn Tiểu Hoàng và ba người bên cạnh Tiểu Hoàng một cách cảnh giác.
Lữ Tú Anh buông lỏng tay, số rau dại vừa hái rơi xuống đất.
“Được rồi, đủ rồi đấy, về nhà thôi.” Lữ Tú Anh cầm túi lên.
Lâm Tiếu cúi đầu xuống, túi của cô bé mới chỉ đựng được một nửa non, túi của mẹ và anh trai cũng đều vẫn chưa đầy.
“Chỉ hái có tí vậy thôi ạ?” Lâm Tiếu thắc mắc, năm xưa mỗi lần hái đều hái rất là nhiều.
Lâm Tiếu biết rau dại sau khi nấu lên trong nước sôi sẽ ngót lại, số rau dại họ hái ngày hôm nay xem ra chỉ đủ ăn hai bữa. Lâm Tiếu muốn hái thêm một ít, cô bé thích ăn rau tề thái nhất, sủi cảo tề thái, bánh bao tề thái, hoành thánh tề thái, rau tề thái và thịt lợn trộn vào với nhau làm nhân thì thơm ngon vô cùng.
Lâm Tiếu vẫn muốn hái nhiều thêm một chút nữa thì liền bị Lữ Tú Anh kéo đi.
“Tiểu Hoàng.” Lâm Tiếu gọi một tiếng, Tiểu Hoàng liền đi theo cô bé.
Lâm Dược Phi thấy vẻ nuối tiếc của Lâm Tiếu liền cười nói: “Đáng đời, ai bảo em nói linh tinh.”
Lâm Tiếu mặt mày ngơ ngác: “Hả, em nói cái gì cơ?”
Rau tề thái hôm nay hái chỉ đủ ăn hai bữa, Lâm Tiếu ngồi sau xe đạp của anh trai, nghĩ cách sắp xếp hai bữa ăn quý giá này: “Mẹ, con muốn ăn một bữa hoành thánh trước, còn lại thì làm bánh bao hấp.”
“Về rồi tính sau.” Lữ Tú Anh đáp.
Tuy nhiên sau khi hái rau dại về, Lâm Tiếu đợi mãi, đợi mãi cũng không thấy hoành thánh rau tề thái và bánh bao mà cô muốn ăn đâu.
Lâm Tiếu không nhịn được liền hỏi mẹ: “Mẹ, rau tề thái mà chúng ta hái đâu?”
Lữ Tú Anh trả lời: “Đưa cho anh trai con ăn hết rồi.”
Lâm Tiếu ngỡ ngàng, cô bé mong đợi món ngon lâu như vậy, một năm chỉ có thể ăn món ngon này có một mùa thôi.
“Anh, sao anh lại ăn một mình như thế?” Lâm Tiếu chạy đến trước mặt anh trai, giận dữ nhìn anh trai chằm chằm.
Số rau dại mà Lữ Tú Anh mất công hái về, không nỡ vứt đi, trong đó còn có công sức của Tiếu Tiếu.
Nhưng đánh chết thì Lữ Tú Anh cũng chả dám ăn, cũng không muốn cho Lâm Tiếu ăn, thế nên toàn bộ số rau đó đều đã vào bụng Lâm Dược Phi rồi.
Lâm Dược Phi nói: “Cơ hội được ăn độc như thế này anh cũng muốn nhường cho em.”