Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 162 - Chương 162.

Chương 162. - Chương 162. -

Lâm Tiếu vẫn để bụng vụ anh trai ăn một mình cho đến khi anh trai cầm một túi hoa hoè về nhà.

“Tiếu Tiếu, xem anh cầm cái gì về đây này.” Lâm Dược Phi vừa cởi giầy vừa gọi với vào trong nhà.

Lâm Tiếu từ trong nhà chạy vù ra ngoài, vẫn chứ nhìn rõ tay anh trai đang cầm cái gì, chỉ mới ngửi thấy mùi hoa hoè: “Hoa hoè thơm quá!”

Lâm Dược Phi đặt túi hoa hồng lên bàn ăn: “Bảo mẹ hấp hoa hoè với cơm cho em đi.”

Lâm Tiếu nhảy cẫng lên sung sướng, cô bé thích nhất là ăn cơm hoa hoè: “Hai vị của món này em đều muốn ăn.”

Cơm hoa hoè có thể nấu thành hai kiểu mặn và ngọt, Lâm Tiếu thích cả hai.

Lữ Tú Anh bước nhanh chân ra, xách lấy túi xem có bao nhiêu: “Thiếu chút nữa là được hai bữa rồi, tối nay sẽ hấp ăn một bữa, hôm nay con muốn ăn ngọt hay mặn?”

Lâm Tiếu nghĩ một lúc: “Ăn mặn trước đi ạ.”

Lữ Tú Anh liền đi xuống bếp chế biến, rửa sạch hoa hoè, cho thêm bột và muối rồi cho lên nồi hấp.

Sau đó pha nước xốt mặn, quan trọng nhất là cho tỏi và dầu mè rồi trộn vào cơm hoa hoè.

Lữ Tú Anh xới cho Lâm Tiếu một bát to, xới cho bản thân và Lâm Dược Phi một bát nhỏ. Hoa hoè không có nhiều, người lớn nếm thử một chút là được rồi.

Lâm Tiếu ăn từng miếng một một cách rất thỏa mãn, cơm hoa hoè thơm phức, nhai vẫn rất mạnh.

Ngày hôm sau, Lâm Tiếu lại được ăn cơm hoa hoè nấu kiểu vị ngọt, lần này không phải là trộn với nước xốt mà là trộn với mật ong.

Ăn xong hai bữa cơm hoa hoè thơm phức, Lâm Tiếu đã rộng lượng tha lỗi cho anh trai. Trước đây năm nào cô bé cũng được ăn rau tề thái, nhưng hoa hoè không phải năm nào cũng được ăn. Hoa hoè trên cây hoa hòe bên đường không ăn được, có mấy loại khác nhau, mẹ nói bây giờ khó mà tìm được loại hoa hòe ăn được. Lấy tề thái đổi lấy hoa hòe, Lâm Tiếu lời rồi.

Một ngày sau khi Lâm Tiếu ăn hết hoa hòe, trời đổ cơn mưa to.

Người ta nói mưa xuân đắt như dầu, nhưng trận mưa xuân này lại lớn đến như vậy.

Những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống đất, mùi đất nồng nặc bay từ cửa sổ vào, Lữ Tú Anh vội vàng đóng cửa sổ lại.

Mưa tạt vào cửa kính, bên ngoài kính đầy nước.

Tiểu Hoàng nằm bên cạnh cửa sổ, chăm chú ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ cùng Lâm Tiếu.

Thỉnh thoảng có tiếng sấm rền vang, cả người Tiểu Hoàng run lên, Lâm Tiếu vội vàng bịt tai Tiểu Hoàng lại.

“Gâu gâu gâu.” Đột nhiên Tiểu Hoàng nhìn về phía ngoài cửa sổ kêu to, Lâm Tiếu nhìn thật kỹ, thấy trong mưa to một bóng người quen thuộc.

“Mẹ, anh về rồi!” Lâm Tiếu lập tức khoe với mẹ về phát hiện của Tiểu Hoàng.

Kể từ khi Tiểu Hoàng tới, Lâm Tiếu không còn là người có chiếc mũi nhạy bén, đôi mắt tinh tường và đôi tai thính nhất trong gia đình nữa, Tiểu Hoàng hơn hẳn cô bé về mọi mặt, nhưng Tiểu Hoàng phát hiện ra bất cứ điều gì cũng đều báo với Lâm Tiếu đầu tiên.

Lâm Tiếu cảm thấy mình giống như một vị tướng ngồi trong trại và Tiểu Hoàng là lính trinh sát của cô.

Lữ Tú Anh không dám tin vào những gì Lâm Tiếu nói: “Trời mưa to thế này mà anh trai về á?”

Về thật rồi, Lữ Tú Anh rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân ở gần cửa và tiếng chìa khóa được lấy ra. Lữ Tú Anh vội vàng mở cửa, lấy chiếc khăn khô đưa cho Lâm Dược Phi: “Mau lau đi, đừng để bị cảm.”

“Mưa to thế này, sao không biết đường tìm chỗ nào đấy mà trú mưa?” Lâm Tú Anh xót xa nói.

Lâm Dược Phi vò vò lau tóc, từ khi bị Lữ Tú Anh bắt cắt đầu đinh thì sau đó anh cũng không nuôi tóc dài nữa, để đầu đinh cho tiện. Một khi Lâm Dược Phi bận việc thì chỉ cần ngủ 5 phút thôi cũng tốt lắm rồi.

“Trú gì mà trú, lúc trời bắt đầu mưa con đã về đến cửa nhà rồi.” Lâm Dược Phi đạp mạnh vài cái là về đến nhà rồi.

Lữ Tú Anh nói: “Cho dù là con không sợ dính nước mưa, cái xe cũng sợ chứ.”

“Đợi tạnh mưa con phải rửa và lau xe sạch sẽ.” Xe dễ bị rỉ sét nhất khi dính nước mưa.

Còn cái đệm bông ở phía sau xe đạp nữa, dính nước mưa rồi cũng phải tháo ra giặt.

Lâm Dược Phi rửa mặt, nhân lúc Lữ Tú Anh không để ý liền dùng nước lạnh rửa cánh tay và cổ, trước khi Lữ Tú Anh quay lại liền dùng khăn lau khô.

Cho dù điều kiện càng ngày càng tốt hơn lên nhưng đối với bất cứ gia đình nào thì chiếc xe đạp vẫn là một tài sản lớn và Lữ Tú Anh vẫn tiếc của vô cùng.

Sau trận mưa lớn, hoa hòe bên đường lần lượt rơi xuống đất.

Vỉa hè và làn đường dành cho xe đạp được phủ đầy những chấm hoa hòe màu trắng hoặc vàng, không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào của hoa hòe.

Bình Luận (0)
Comment