Lâm Tiếu nhíu mày suy nghĩ, thấy câu từ trong bài diễn văn của người đọc có gì đó không đúng lắm: “Hướng về ánh bình minh sáng sớm” nên sửa thành “Hướng về phía mặt trời.” Hoặc là “Mặt trời buổi sáng sớm” mới đúng.
Cô giáo Từ đã từng giảng một ví dụ tương tự, ý nghĩa của hai từ “sáng sớm” và “hướng về” đã bị lặp lại, không biết là ai đã viết bản diễn văn này. Luyện tập đội hình đội ngũ đã rất lâu rồi, nên Lâm Tiếu mất tập trung cũng không ảnh hưởng gì đến nhịp bước của cô.
“Một hai một hai một hai.” Lâm Tiếu bước theo nhịp hô của lớp phó thể dục thể thao, bước trên đường chạy bằng xỉ than đá, đi qua trước đài chủ tịch.
Đi đội ngũ xong, lớp trưởng Chung Hiểu Khiết rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, dựa vào quan sát của cô, trong bốn lớp hai thì đội ngũ lớp 2/4 của họ ngay ngắn nhất.
Lần hội thao mùa xuân lần này, lớp 2/4 của họ chắc chắn sẽ được cộng điểm diện mạo tinh thần.
Tuy nhiên, Chung Hiểu Khiết đã ngây người khi nhìn thấy đội ngũ của lớp cuối cấp đi ngang qua sân vận động.
Đội ngũ của lớp cuối cấp và lớp một lớp hai bọn họ khác nhau hoàn toàn, có lớp dừng trước lễ đài hô vang khẩu hiệu, có lớp đứng ngay ngắn trước lễ đài làm lễ, thậm chí có một lớp người nào cũng cầm trong tay lá cờ đỏ nhỏ vẫy trước lễ đài.
Vẫn cứ là học sinh cuối cấp thông minh.
Các lớp nhỏ hơn chỉ biết xếp hàng ngay ngắn một cách ngốc nghếch. Chung Hiểu Khiết lẳng lặng ghi nhớ trong lòng, đến lần hội thao sau lúc đó họ đã lên lớp ba rồi, đến lúc đó nhất định cũng sẽ thể hiện một cách ngoạn mục, tỏa sáng toàn trường.
Nội dung chạy năm mươi mét của Lâm Tiếu diễn ra ngay vào buổi sáng ngày đầu tiên của hội thao, cô bé duyệt đội ngũ xong một lúc liền nghe thấy tiếng loa phát thanh gọi học sinh những năm đầu tham gia nội dung thi chạy năm mươi mét tập hợp tại sân vận động.
Lâm Tiếu nhanh chóng hoàn thành phần thi chạy, cô bé không có năng khiếu gì về thể thao, cũng không đạt được thứ hạng gì.
Sau khi vượt qua vạch đích, cả Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều đợi cô ở cuối đường đua.
“Có mệt không?” Vương Hồng Đậu đi tới đỡ lấy Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu lắc đầu: “Có gì đâu mà mệt.”
Vương Hồng Đậu nói: “Cũng đúng, cậu là người chạy về đích cuối cùng, chạy chậm chắc chắn là không mệt.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: “Tớ chạy về cuối cùng á?”
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân gật đầu: “Đúng thế, sau cậu chẳng còn ai cả.”
Lâm Tiếu thực sự không biết, lúc chạy ai cũng nhìn về phía trước, cô cũng không nhìn về phía sau. Lâm Tiếu chỉ biết là trước mặt mình có rất nhiều bạn, thực sự là không ngoái đầu lại xem đằng sau mình có người hay không.
Diệp Văn Nhân an ủi Lâm Tiếu: “Không sao đâu, chỉ ba người đứng đầu mới được cộng điểm. Những người về sau không ai được cộng điểm cả, cho nên về thứ tư hay nhất từ dưới lên cũng chả khác gì nhau.”
Lâm Tiếu nghĩ một lát, thấy Diệp Văn Nhân nói cũng có lý, ba người về đích đầu tiên chạy rất nhanh, Lâm Tiếu biết chắc chắn mình chạy không nhanh được như thế. Dù sao thì cô cũng không được cộng điểm, chạy về nhất từ dưới lên cũng chả sao cả.
Lâm Tiếu chỉ trùng xuống mất vài giây, rồi lại quên luôn sự việc này một cách nhanh chóng.
Nội dung cô bé đăng ký tham gia đã hoàn thành ngay khi hội thao vừa mới bắt đầu, thời gian còn lại, Lâm Tiếu đã có thể thoải mái, thư giãn xem người khác thi đấu rồi.
Thực ra cô bé cũng không hứng thú với việc xem người khác thi đấu cho lắm, việc mà cô bé thấy hứng thú là ăn vặt cơ.
Buổi chiều, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng tham gia nội dung thi nhảy xa.
Lâm Tiếu đứng bên cạnh xem hai người đó nhảy lại càng tiếc nuối vì mình không đăng ký tham gia nội dung này. Cô còn đã từng luyện tập bật nhảy tại chỗ với chị Tiểu Mai mà.
Diệp Văn Nhân và chị Tiểu Mai có một cái tật giống nhau là khi làm động tác chuẩn bị thì chân thường có xu hướng rời khỏi mặt đất, còn dễ giẫm lên vạch nữa.
Rõ ràng là cô đã nhảy rất xa, nhưng giáo viên thể dục làm trọng tài bên cạnh cô nói rằng khi bắt đầu nhảy cô đã giẫm lên vạch và kết quả không được tính.
Diệp Văn Nhân bị loại liền khóc to một trận.
Lâm Tiếu lại dùng câu nói mà Diệp Văn Nhân an ủi mình lúc sáng để an ủi Diệp Văn Nhân: “Dù sao thì cũng không lọt được vào top ba người đứng đầu thì xếp thứ mấy cũng như nhau thôi.”
Sau lời an ủi rất hiệu quả của Lâm Tiếu, đến lượt Diệp Văn Nhân thất thần một lúc, nước mắt nước mũi rơi lã chã: “Ai bảo là tớ không thể lọt vào top ba, nếu mà tớ không dẫm vào vạch thì chắc chắn tớ đã lọt vào top ba rồi.”