Vương Hồng Đậu đạt thành tích trung bình nội dung thi nhảy xa, cũng không giúp lớp cộng thêm được điểm, nhưng Vương Hồng Đậu luôn giữ trạng thái tập trung khi tham gia nên cô không buồn như Diệp Văn Nhân.
Lâm Tiếu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Vương Hồng Đậu không khóc, nếu không hai người bạn cùng khóc thì cô bé thật sự không biết nên làm thế nào.
Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu hai người cùng nhau an ủi Diệp Văn Nhân nhưng Diệp Văn Nhân vẫn khóc rất lâu, khóc đến nỗi sưng hết cả mắt.
Lâm Tiếu nói với Diệp Văn Nhân: “Cậu đi rửa mặt đi.”
Diệp Văn Nhân khóc làm bẩn hết mặt, Lâm Tiếu kéo tay cô tới bể bơi cạnh sân vận động, giúp cô mở vòi nước.
Diệp Văn Nhân hứng nước rửa mặt rất lâu dưới vòi nước, khi ngẩng đầu lên mắt đã bớt sưng, đầu mũi cũng không đỏ như vừa rồi nữa.
Diệp Văn Nhân đưa tay sờ vào túi: “Úi, tớ quên mang khăn tay rồi.”
Lâm Tiếu lấy khăn tay của mình ra đưa cho Diệp Văn Nhân: “Thế dùng của tớ đi.”
Đột nhiên, Vương Hồng Đậu chỉ về hướng khác của sân vận động, dùng khuỷu tay huých huých Lâm Tiếu: “Các cậu nhìn xem, kia có phải là Viên Kim Lai không?”
Lâm Tiếu nhìn theo hướng tay Vương Hồng Đậu chỉ, thấy rèm cửa của căng tin mở ra, trong tay Viên Kim Lai cầm đồ ăn vặt đang đi từ căng tin ra.
Lâm Tiếu trợn trừng mắt ngạc nhiên: “Viên Kim Lai lén lút đến căng tin.”
Không phải là cô giáo Từ đã nói học sinh không được phép đến căn tin sao?
Điều làm Lâm Tiếu ngạc nhiên hơn nữa là sau lưng Viên Kim Lai, Lâm Tiếu nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Ngay sau đó là Trần Đông Thanh mở rèm cửa ra, chạy vèo một cái ra khỏi căng tin.
Tiếp theo, lại có người thứ ba bước ra khỏi căng tin, người thứ tư là một bạn nam, tất cả đều là học sinh của lớp chúng.
Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nhìn nhau, ba người cùng nhìn về hướng mấy bạn nam.
Diệp Văn Nhân chạy tới đứng chắn phía trước mấy bạn đó, thở không ra hơi chỉ vào mấy bạn nói: “Các cậu, các cậu dám!”
“Suỵt suỵt suỵt.” Đám con trai vội vàng đưa tay lên, bảo mấy bạn nữ giữ bí mật cho họ.
“Chỉ cần các cậu không mách với cô Từ thì nếu như sau này các cậu có tới căng tin thì chúng tớ cũng sẽ bao che cho các cậu.”
Lâm Tiếu không chút do dự từ chối: “Không được, đi căng tin thì cần gì phải bao che.”
Đám con trai mặt mày lo lắng nhìn Lâm Tiếu, cứ tưởng rằng thỏa thuận giữa bọn họ đã đổ bể, đám con gái sẽ đi mách cô giáo luôn.
Sau đó chúng nghe Lâm Tiếu nói: “Nếu sau này các cậu chịu giúp bọn tớ đến căng tin mua đồ ăn vặt thì bọn tớ sẽ không mách cô.”
“Sau này khi bọn tớ muốn mua đồ ăn vặt, bọn tớ sẽ đưa tiền cho các cậu, các cậu giúp bọn tớ đi mua đồ ở căng tin.”
Đám con trai trợn tròn mắt ngạc nhiên, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu cũng không biết đang xảy ra chuyện gì mà cuối cùng bọn họ và đám con trai đã đạt được thỏa thuận, bọn họ không mách tội, sau này đám con trai có thể giúp bọn họ đến căng tin mua đồ ăn vặt.
Lâm Tiếu bình thản trở về khu vực lớp mình, thấy các bạn đều quây hết vào đó.
Vương Hồng Đậu tò mò chen vào giữa đám người xem có chuyện gì, quay lại liền tuyên bố một tin: “Lý Viễn Phương mang theo con rùa nhỏ của cậu ấy.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: “Con rùa nhỏ á?”
Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân vội vàng chen vào trong đám người để xem, Diệp Văn Nhân liền bị chú rùa nhỏ mai xanh nằm trong tay Lý Viễn Phương thu hút toàn bộ ánh nhìn làm quên ngay nỗi buồn giẫm vạch khi thực hiện nội dung nhảy xa.
Chú rùa nhỏ nằm trong một cái lọ, dưới đáy lọ có một ít nước, đầu chú rùa lúc thì rụt vào, lúc lại thò ra.
Lý Viễn Phương được bao nhiêu là bạn nhìn một cách ngưỡng mộ liền cảm thấy đắc chí vô cùng: “Đây là con thú cưng nhỏ mà cha tớ mua cho tớ, các cậu có thú cưng không?”
Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân ba người họ lần đầu tiên kể về thú cưng trong nhà.
Vương Hồng Đậu nói: “Nhà tớ nuôi một bể toàn cá con.”
Nhưng đó không phải là thú cưng của Vương Hồng Đậu, nó là thú cưng của bố Vương Hồng Đậu. Từ nhỏ Vương Hồng Đậu đã học bố cách cho cá ăn, ngày hôm sau toàn bộ cá trong bể cá đều ngửa hết bụng lên, Vương Hồng Đậu được ăn một bữa thịt xào măng, từ đó về sau bố nghiêm cấm cô đến gần bể cá.
Diệp Văn Nhân hiện tại chưa có thú cưng, nhưng hồi nhỏ cô bé từng nuôi hai chú gà con, một con màu đỏ, một con màu xanh. Cô bé chỉ nuôi bốn năm ngày, ngủ một giấc dậy, không thấy gà con trong nhà đâu nữa.
Diệp Văn Nhân kể: “Mẹ nói là gà con bay mất rồi.”
Sau đó, Diệp Văn Nhân nhìn thấy có người bán gà con và muốn mua lại, cô bé đã hứa với bố mẹ rằng sẽ đóng cửa sổ và không để gà bay đi nữa, nhưng bố mẹ không đồng ý mua cho cô nữa.