Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 166 - Chương 166.

Chương 166. - Chương 166. -

Lâm Tiếu nhìn Diệp Văn Nhân kể mà lúc thì há xong lại ngậm miệng lại, lúc ngậm miệng lại xong lại há ra, cuối cùng thì ngậm hẳn vào.

Diệp Văn Nhân vừa mới khóc, cô không thể để Diệp Văn Nhân khóc tiếp trận nữa.

Trong số ba người bạn thân, người duy nhất có thú cưng của riêng mình là Lâm Tiếu. Sau khi Lâm Tiếu tiết lộ rằng cô bé có một con chó con, cả Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều rất hứng thú.

“Nó to cỡ nào?”

“Nó ăn cái gì?”

“Nó có cắn người không?”

“Nó có biết cúi chào không?”

Lâm Tiếu lần lượt trả lời từng câu hỏi của bạn bè, cô đưa tay ra để tả chiều dài của con chó con: “Bây giờ nó to hơn đôi giày của anh trai tớ một chút.”

“Cái gì nó cũng ăn, gà trộn với cơm, gan gà trộn với bánh bao, đặc biệt thích lòng đỏ trứng, còn thích ăn táo và chuối.”

Câu trả lời của Lâm Tiếu khiến Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân rất ngạc nhiên: “Không phải là chó hay ăn cơm thừa sao?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Anh trai tớ không cho Tiểu Hoàng ăn cơm thừa, anh ấy bảo chó ăn mặn nhiều sẽ bị ốm.”

Nguyên văn lời của Lâm Dược Phi là: “Nhà mình có anh ăn cơm thừa là đủ rồi.” Nhưng Lâm Tiếu không kể cho các bạn nghe, cô bé cảm thấy trước mặt người ngoài nên giữ một chút thể diện cho anh trai.

“Tiểu Hoàng không biết cúi chào.” Lâm Tiếu nói với các bạn. Anh trai tớ không huấn luyện cho Tiểu Hoàng cúi chào, mới chỉ huấn luyện qua cho nó hiểu hai khẩu lệnh “ngồi”, “nằm xuống”.

Hai người bạn nhỏ say sưa nghe Lâm Mạt kể về con chó con nhà Lâm Mạt.

Các bạn trong lớp lần lượt đều đã nhìn thấy con rùa nhỏ của Lý Viễn Phương. Không biết bạn nào cầm đầu mà các bạn nhỏ lần lượt hẹn ngày mai sẽ đưa thú cưng nhà mình đến trường.

“Nhà tớ cũng nuôi rùa, to hơn rùa của Lý Viễn Phương nữa cơ, ngày mai tớ mang đến cho các cậu xem.”

“Nhà tớ nuôi một chú thỏ con, ngày mai tớ xách lồng thỏ tới.”

“Nhà tớ nuôi chim bồ câu, nhà tớ nuôi cả một hành lang toàn chim bồ câu, thật đấy, nhưng mà tớ không mang tới được.”

“Lâm Tiếu, ngày mai cậu có thể đưa con chó con đến được không!” Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt đầy háo hức.

Lâm Tiếu nhanh chóng đồng ý: “Được, ngày mai tớ đưa Tiểu Hoàng tới.”

Tiểu Hoàng thích ra ngoài chơi lắm, lần trước tớ đưa Tiểu Hoàng đi hái rau dại, Tiểu Hoàng quẫy đuôi mừng suốt.

Sáng hôm sau, Lâm Tiếu lấy hết đồ ăn vặt trong balo ra, xách balo đi đến bên cạnh Tiểu Hoàng.

“Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng, mày có muốn ra ngoài chơi không?” Lâm Tiếu xoa đầu Tiểu Hoàng.

“Nếu mà mày muốn đi cùng tao đến trường chơi thì mày trốn vào trong balo của tao đi.” Lâm Tiếu chỉ vào chiếc balo đã mở sẵn nói với Tiểu Hoàng.

“Mày có muốn đi với tao đến trường không? Chơi ở trường vui lắm.”

“Nếu mà mày muốn đi cùng tao thì mày tự nhảy vào.”

Hai tay Lâm Tiếu banh rộng balo ra, Tiểu Hoàng đi vòng quanh balo hai vòng rồi nhảy vào.

Lâm Tiếu một tay giữ lấy Tiểu Hoàng, tay còn lại cẩn thận kéo khóa balo lên, để lại tầm 20cm không kéo khóa để có chỗ cho Tiểu Hoàng thở.

Lâm Tiếu đứng gần balo nói với Tiểu Hoàng: “Mày ngoan ngoãn ở trong này, không được sủa đâu đấy.”

“Tiếu Tiếu, được rồi đấy, không định ra ngoài à?” Lâm Dược Phi ở bên ngoài gọi, anh quen với việc sáng nào Lâm Tiếu cũng chơi với Tiểu Hoàng một lúc, nhưng sáng nay chơi lâu quá rồi.

Lâm Tiếu vội vàng đáp: “Được rồi, được rồi, em ra đây.”

Cô bé cẩn thận đeo balo vào, dặn dò Tiểu Hoàng lần cuối: “Mày không được sủa đâu đấy.”

Lâm Tiếu cõng theo Tiểu Hoàng ra ngoài, vừa định ngồi xuống sau xe đạp của anh trai thì nghe thấy anh trai nói: “Đợi một lát, để anh xem lốp xe còn hơi không đã.”

Hôm qua lốp xe của Lâm Dược Phi bị đinh trên đường cắm vào, anh đã đi vá và bơm hơi rồi, không biết họ vá xe có ổn không, để xem qua một đêm có bị xì hơi không.

Lâm Dược Phi cúi người xuống, đưa tay ra bóp lốp bánh sau: “Ổn rồi.”

Lúc anh đang đứng dậy thì tính cờ trông thấy khóa balo của Lâm Tiếu chưa kéo hết, đang định đưa tay ra giúp Lâm Tiếu kéo lên thì đột nhiên nhìn thấy balo của Lâm Tiếu động đậy.

Trong cái khoảng trống tầm 20cm khóa kéo balo của Lâm Tiếu có một đôi mắt tròn xoe đang nhìn mình, đang quay người cuộn tròn.

“Á!” Lâm Dược Phi giật nảy mình: “Lâm Tiếu có cái gì trong balo của em đấy?”

Lâm Tiếu vội vàng đưa tay ra ôm lấy balo của mình: “Không có gì, chả có cái gì hết.”

“Gâu gâu” Một âm thanh quen thuộc từ trong balo vọng ra.

Lâm Dược Phi đưa tay ra roẹt một tiếng balo của em gái được mở ra, một cái đầu đầy lông lá màu vàng từ trong ba lô chui ra: “Gâu gâu.”

Tiếng Lâm Dược Phi quát vang đến tận tầng năm: “Lâm Tiếu em giấu Tiểu Hoàng vào trong balo của em làm gì?”

Bình Luận (0)
Comment