Lữ Tú Anh nghe thấy tiếng động trước cửa nhà, vội vàng chạy ra: “Có chuyện gì vậy?”
Sau đó bà bắt gặp cảnh Tiểu Hoàng đang nhảy ra khỏi cặp sách của Lâm Tiếu.
Lữ Tú Anh tức giận nhìn chằm chằm Lâm Tiếu: “Hôm nay không đi đại hội thể thao được không?” Bây giờ bà đang muốn đánh Lâm Tiếu một trận, nếu phải chờ đến khi Lâm Tiếu tan học mới được đánh, chắc bà nghẹn chết mất.
Lâm Tiếu vội vàng nhảy lên yên sau xe đạp của anh trai: “Không được không được, bắt buộc phải có mặt ở đại hội thể thao. Nếu đến muộn sẽ bị trừ điểm trong lớp đấy.”
Lữ Tú Anh chỉ tay vào Lâm Tiếu, nói: “Về đi rồi biết mẹ xử lý con thế nào.”
Lâm Dược Phi đứng giữa hòa giải: “Mẹ, mẹ dẫn Tiểu Hoàng về trước đi, nếu không nhanh đưa Lâm Tiếu đi, con cũng sẽ muộn mất.”
Lữ Tú Anh hít một hơi thật sâu: “Được, chiều nay các con về rồi nói.”
Lâm Tiếu ngồi trên yên sau xe đạp của anh trai, nói nhỏ: “Tự Tiểu Hoàng nhảy vào cặp em đấy.”
“Tiểu Hoàng cũng muốn đi học với em.”
Giọng nói của Lâm Dược Phi truyền từ trước ra sau: “Em có nói với anh cũng vô dụng thôi, để đó tối về mà nói với mẹ kìa.”
Lâm Tiếu: “Anh trai lạnh lùng quá.”
Ngày thứ hai của đại học thể thao, Lâm Tiếu không thể đưa Tiểu Hoàng tới trường học.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đang ở sân thể dục, nhìn thấy Lâm Tiếu thì lập tức chạy tới. Lâm Tiếu rầu rĩ nói với họ: “Tớ không thể đưa Tiểu Hoàng tới đây.”
“Anh trai tớ phát hiện ra, mẹ tới còn muốn đánh tới khi tớ về nhà.”
Vương Hồng Đậu truyền thụ kinh nghiệm cho Lâm Tiếu: “Khi bị đánh vào mông rồi, cậu phải khóc rồi nhận sai ngay.” Như vậy rất có thể sẽ không bị đánh cái thứ hai nữa.
Lâm Tiếu ghi nhớ kinh nghiệm mà Vương Hồng Đậu truyền lại cho mình, nhưng cô vẫn cảm thấy mẹ sẽ không đánh mình thật. Trước kia lúc mẹ vẫn còn hung dữ, Lâm Tiếu cũng không bị đánh nhiều, trong nhà đã có anh trai chịu trận giúp cô rồi. Bây giờ mẹ càng lúc càng dịu dàng hơn, Lâm Tiếu nghĩ chắc chắn mẹ sẽ không đánh mình.
Đương nhiên, chắc chắn vẫn phải ngoan ngoãn nhận sai.
Điều đầu tiên là phải biết mình đã sai ở đâu.
Lâm Tiếu hỏi hai người bạn nhỏ của mình: “Tại sao mẹ tớ lại tức giận?”
Rõ ràng là Tiểu Hoàng rất muốn ra ngoài chơi với cô cơ mà, cô đưa cún con của mình tới trường thì tại sao mẹ và anh trai lại tức giận như thế chứ?
Vương Hồng Đậu lắc đầu, cô bé cũng không biết.
Diệp Văn Nhân phân tích cho Lâm Tiếu hiểu: “Khi cậu không biết là mình có thể làm việc này hay không, cậu phải hỏi người lớn trước. Nếu cậu không hỏi người lớn mà tự làm luôn, chắc chắn người lớn sẽ tức giận.”
Lâm Tiếu thở dài: “Người lớn thật nhỏ nhen.”
Lâm Tiếu không thể đưa Tiểu Hoàng đến trường thành công, nhưng bạn học khác trong lớp thì có thể. Lâm Tiếu nhìn thấy một con thỏ trắng nhỏ của bạn học, à không, phải nói là con thỏ trắng lớn.
“Con thỏ của Phó Tuyết Mai lớn quá.” Vương Hồng Đậu ngạc nhiên suýt xoa.
Lâm Tiếu gật đầu: “Lúc Tiểu Hoàng vừa được đưa về nhà cũng không lớn tới vậy.”
Diệp Văn Nhân không dám nhìn con thỏ của Phó Tuyết Mai, con thỏ lớn kia không giống con thỏ trắng nhỏ đáng yêu trong tưởng tượng của cô bé một chút nào. Hai lỗ tai dài dựng thẳng lên và đôi mắt đỏ của nó thật đáng sợ.
Có rất nhiều bạn học khác cũng sợ con thỏ lớn giống Diệp Văn Nhân, hơn nữa Lâm Tiếu còn phát hiện, hình như bạn nam còn sợ hơn cả bạn nữ.
Có vài bạn nữ còn thấy con thỏ trắng lớn rất đáng yêu.
Lâm Tiếu không sợ, nhưng cô cũng không thấy con thỏ của Phó Tuyết Mai đáng yêu, đứng cách một quãng mà vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi trên người con thỏ đó.
Trước kia Lâm Tiếu cũng muốn nuôi một con thỏ trắng nhỏ, nhưng bây giờ cô không muốn nữa, con thỏ hôi quá đi mất.
Lâm Tiếu nói nhỏ với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân: “Chúng ta chuyển ghế đẩu ra đằng sau đi.” Phải tránh xa Phó Tuyết Mai và con thỏ của cô bé một chút.
Diệp Văn Nhân lập tức xách ghế đẩu của mình lên, nhìn Lâm Tiếu bằng ánh mắt biết ơn.
Trên sân thể dục thuộc khu vực của lớp hai ban bốn, ở dưới cùng có mấy chiếc ghế dựa được lấy từ phòng học ra. Có vài bạn học quên mang ghế từ nhà theo nên đã lấy ghế từ trên lớp xuống, sau khi đại hội thể thao kết thúc sẽ mang về phòng học.
Ghế trong lớp cao hơn ghế đẩu nhiều, những người bạn học ngồi trên đó sẽ cao hơn các bạn khác, tạo nên một hàng rào chắn ngăn tầm mất của Diệp Văn Nhân làm cô bé không thể thấy được con thỏ lớn.
Diệp Văn Nhân ngồi ở đằng sau, cô bé thở phào nhẹ nhõm một hơi rõ to rồi mở cặp sách của mình ra, nói với Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu: “Chúng ta cùng ăn đồ ăn vặt đi.”
Lâm Tiếu mở cặp sách của mình ra, nhìn thấy đáy cặp trống rỗng thì trợn tròn mắt.
Cô đã bỏ lại cả cún con lẫn đồ ăn vặt rồi.