Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 168 - Chương 168.

Chương 168. - Chương 168. -

Sau khi đại hội thể thao kết thúc, Lâm Tiếu và các bạn khác cùng đi nhặt rác trên sân trường rồi vứt vào sọt rác. Lâm Tiếu nhón chân để rửa tay dưới vòi nước, sau đó vừa phẩy tay để nước văng ra vừa đi tới cổng trường, cô nhìn thấy Lữ Tú Anh đang đứng ở đó.

“Mẹ ơi, con sai rồi.” Vừa nhìn thấy Lữ Tú Anh, Lâm Tiếu nhận sai ngay, cô không khóc được nên cúi đầu xuống để tự kiểm điểm.

Lâm Tiếu nâng cấp biện pháp mà Vương Hồng Đậu đã chỉ cho mình, tại sao phải chờ đến khi bị đánh cái đầu tiên rồi mới khóc nhận sai chứ. Nếu nhận sai ngay từ đầu thì không bị ăn đòn luôn rồi còn gì.

Lữ Tú Anh xụ mặt: “Vậy con nói xem con đã sai ở đâu.”

Lâm Tiếu lập tức nói ra nguyên nhân và Diệp Văn Nhân đã nói: “Đáng lẽ trước khi mang Tiểu Hoàng đến trường học, con phải hỏi mẹ trước.”

Lữ Tú Anh: “Còn không?”

“Còn còn.” Lâm Tiếu không nói được gì thêm.

Lữ Tú Anh: “Trường học là nơi để đọc sách học tập, sao có thể mang cún con tới đó được.”

Lâm Tiếu cũng đã nghĩ đến việc này, nhưng hôm nay là ngày tổ chức đại hội thể thao mà, đâu có học hành gì. Đương nhiên Lâm Tiếu biết mẹ đang tức giận, bây giờ cô không thể nói gì khác ngoài việc nhận sai.

Lữ Tú Anh nói: “Đưa cún con tới trường học sẽ vi phạm nội quy trường học, thế có được làm không?”

Lâm Tiếu ngơ ngác nhìn mẹ, nghĩ nội quy của học sinh tiểu học và nội quy trường học đâu có nói không được mang cún con đến trường đâu, vi phạm nội quy trường học ở đâu chứ?

Lữ Tú Anh nói tiếp: “Nếu con mang Tiểu Hoàng đến trường, nó cắn người khác bị thương thì phải làm thế nào?”

“Hơn nữa, nếu Tiểu Hoàng tới trường rồi hoảng sợ, chạy đi rồi bị lạc, con không tìm thấy nó thì sao?”

Lâm Tiếu nghe tới đó, cô thốt lên: “Vậy không được đâu.”

Lâm Tiếu tưởng tượng đến cảnh đó đã đau lòng không thở nổi.

Lữ Tú Anh thấy vẻ mặt Lâm Tiếu đã thay đổi là biết cô đã nhận ra cái sai của mình. Lữ Tú Anh không nương tay mà tiếp tục nói: “Nếu con đưa Tiểu Hoàng ra ngoài, rất có thể sẽ xảy ra chuyện giống vậy đấy.”

“Lúc còn ở quê, con muốn đưa Tiểu Hoàng về nuôi, có phải mẹ đã nói rõ là con phải có trách nhiệm với nó không?”

“Mỗi lần dắt chó đi dạo, anh của con phải cầm theo dây dắt chó, để làm gì?”

Lâm Tiếu cúi đầu: “Vì sợ có chuyện bất ngờ xảy ra, Tiểu Hoàng sẽ làm người khác bị thương, Tiểu Hoàng chạy lung tung bị xe đạp đụng trúng, còn có thể bị lạc.” Anh trai đã giải thích những chuyện này với cô rồi.

Lữ Tú Anh: “Vậy nếu con đưa Tiểu Hoàng đến trường, có phải Tiểu Hoàng cũng có thể sẽ làm người khác bị thương hoặc đi lạc mất không?”

Lâm Tiếu sắp khóc đến nơi, Lữ Tú Anh thấy vậy cũng đau lòng, nhưng bà vẫn muốn để Lâm Tiếu hiểu ra vấn đề: “Nếu Tiểu Hoàng bị sợ mà đi lạc, sau này nó sẽ không về nhà nữa. Ở bên ngoài nó sẽ đói bụng, mùa đông bị lạnh, trời mưa bị ướt.”

“Tiểu Hoàng chỉ là một con cún nhỏ, chuyện mà nó có thể làm rất ít. Con là chủ của nó, con phải chăm sóc nó thật tốt.”

Lâm Tiếu nhịn không được nữa, nước mắt rơi xuống: “Mẹ ơi, con biết sai rồi. Con sẽ không bao giờ lén đưa Tiểu Hoàng đến trường nữa đâu.”

Cửa nhà vừa được mở ra, Lâm Tiếu đã khóc lóc chạy vào phòng, ôm Tiểu Hoàng thật chặt: “Tiểu Hoàng, chị sai rồi. Hôm nay suýt chút nữa thì chị đã làm em gặp nguy hiểm.”

Tiểu Hoàng được Lâm Tiếu ôm vào lòng, nó đặt móng vuốt lên người Lâm Tiếu, lè lưỡi liếm nước mắt của Lâm Tiếu: “Gâu gâu gâu!”

Lúc ăn tối, Lâm Tiếu lén moi lòng đỏ trứng của mình ra, cầm ở trong tay rồi thò xuống bàn đút cho Tiểu Hoàng.

Lữ Tú Anh liếc nhìn Lâm Tiếu, nháy mắt với Lâm Dược Phi, hai người cùng làm như không thấy hành động đó của Lâm Tiếu.

Ngày hôm sau đến trường, Lâm Tiếu đi vào phòng học nhìn thấy trên ghế của Phó Tuyết Mai có một cái đệm mềm, cô bé đang cẩn thận ngồi ở trên đó.

Lâm Tiếu khó hiểu, hỏi: “Cậu bị sao vậy?”

Bạn cùng bàn của Phó Tuyết Mai trả lời thay cô bé: “Mông nở hoa rồi.”

Chiều hôm qua Phó Tuyết Mai về nhà, cô bé lấy chiếc lồng thỏ từ trong cặp ra trước mặt cha mẹ, cha mẹ cô bé kinh ngạc nhìn cô bé. Mẹ vội vàng giật lấy cặp sách, ngửi thấy mùi hôi thối từ đó, trong cặp sách còn có rất nhiều vết bẩn.

Cha mẹ Phó Tuyết Mai không nói hai lời, bắt đầu thay phiên nhau đánh đòn cô bé.

Lâm Tiếu nhìn cảnh nhe răng trợn mắt của Phó Tuyết Mai mỗi lần ngồi xuống, cô thầm cảm thấy may mắn. May mà anh trai phát hiện ra Tiểu Hoàng ở trong cặp sách, không để cô đưa Tiểu Hoàng tới trường.

Nếu không, sợ là cô cũng đã giống Phó Tuyết Mai.

Lâm Tiếu vươn tay vỗ ngực, nghĩ tới thành ngữ ‘Tái ông mất ngựa, biết họa hay phúc' trong câu chuyện ngụ ngôn mình được học.

Bình Luận (0)
Comment