Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 169 - Chương 169.

Chương 169. - Chương 169. -

Tuần sau anh trai phải đi công tác rồi.

“Đi công tác là gì?” Từ này có chút xa lạ đối với Lâm Tiếu, mẹ cô chưa từng đi công tác, lúc trước anh trai cô cũng chưa từng đi công tác bao giờ.

“Đi công tác là đến thành phố khác làm việc vài ngày.” Lâm Dược Phi giải thích với em gái.

"Tại sao phải đến một thành phố khác làm việc vậy?" Lâm Tiếu hỏi.

Lâm Dược Phi: "Có rất nhiều lý do khác nhau, chẳng hạn như bàn chuyện làm ăn, bàn chuyện hợp tác, đi học."

Lần này đi Lâm Dược Phi đi công tác với ông chủ Lương, lần này ông chủ Lương đi là để học hỏi các kinh nghiệm về mảng kỹ thuật công trình, hiện nay các công ty bất động sản tư nhân lớn nhỏ ở miền Nam mọc lên như rạ, phát triển nhanh hơn miền Bắc bên này một bước.

Ban đầu, ông chủ Lương không định đưa Lâm Dược Phi theo mà muốn đưa hai đồng nghiệp khác đi công tác. Trong mắt ông chủ Lương, Lâm Dược Phi rất có năng lực, nhưng trên bàn rượu bằng bất cứ giá nào anh cũng không chịu tiếp rượu, quá xảo quyệt.

Nếu như ở công ty làm việc, Lâm Dược Phi mà như thế thì tất nhiên rất tốt, nhưng khi đi công tác vẫn nên mang theo hai người sẵn sàng chịu tiếp rượu thì tốt hơn. Ông chủ Lương đến nơi khác học hỏi nâng cao kinh nghiệm, người ta dựa vào cái gì mà dạy cho bạn bước đầu tiên là phải thiết lập quan hệ trên bàn rượu.

Tuy nhiên, trước khi đi công tác, Lâm Dược Phi đã lấy được bằng lái xe rồi.

Bây giờ biết lái xe có thể nói là một kỹ năng hiếm có, sau khi ông chủ Lương biết tin ông ấy rất ngạc nhiên, bảo Lâm Dược Phi lái thử chiếc xe của công ty cho ông ấy xem, ông ấy vô cùng kinh ngạc khi thấy Lâm Dược Phi lái xe vừa vững vừa giỏi.

"Cậu đây là mới tập lái xe?" Ông chủ Lương không tin, nhìn như thế nào thì Lâm Dược Phi cũng giống như một tài xế trong nghề đã lái xe nhiều năm, kỹ năng lái xe cũng không hề thua kém tài xế hiện tại của ông chủ Lương.

Trước giờ Lâm Dược Phi không hề có kinh nghiệm lái xe, vì vậy anh chỉ có thể nói với ông chủ Lương: “Có lẽ là do cháu có một chút thiên phú về phương diện lái xe.”

Ông chủ Lương vỗ vỗ vai Lâm Dược Phi: "Chắc vậy, người thông minh thì cái gì cũng học rất nhanh."

Bởi vì Lâm Dược Phi biết lái xe nên ông chủ Lương quyết định đưa anh đi công tác cùng với ông ấy, đi công tác mà có một người biết lái xe sẽ rất thuận tiện.

Lâm Dược Phi về nhà nói chuyện đi công tác, Lữ Tú Anh lập tức giúp Lâm Dược Phi sắp xếp thu dọn đồ đạc đi công tác.

"Con đi công tác đem theo bao nhiêu tiền đó?" Lữ Tú Anh hỏi câu hỏi quan trọng nhất trước.

Lâm Dược Phi: "Không cần đem quá nhiều, chỉ cần đem theo một ít để ăn uống là đủ rồi." Anh đi công tác với ông chủ Lương, anh cũng không tiêu xài gì, nhiều nhất thì cũng chỉ giúp ông chủ Lương trả tiền cho các bữa ăn mời khách trước thôi.

Lữ Tú Anh lắc đầu: "Làm sao mà được? Nhất định phải đem nhiều hơn một chút." Ở nhà thì thế nào cũng được nhưng khi ra ngoài trên người mà không có tiền là không được.

“Đem thêm đi, con dùng không hết thì đem về là được rồi.” Lữ Tú Anh quyết định thay Lâm Dược Phi.

Lữ Tú Anh lấy hết tiền mặt và sổ tiết kiệm ở nhà ra, bắt đầu chuẩn bị tiền đi công tác cho Lâm Dược Phi.

"Con đi công tác mặc bộ quần áo nào đó?" Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Dược Phi tưởng rằng mẹ anh định giúp anh thu dọn quần áo, anh nhanh chóng nói: “Mẹ, để con tự làm là được rồi.”

Mặc dù Lữ Tú Anh không có ý định giúp Lâm Dược Phi chuẩn bị quần áo nhưng bà lại muốn kiểm tra xem quần áo của anh có túi ở bên trong hay không.

Cuối tháng tư, mọi người đã đổi sang quần áo mỏng hết, miền nam lại nóng, áo khoác chắc là không mặc được.

Lữ Tú Anh đã thêm một cái túi ở bên trong áo sơ mi và quần của Lâm Dược Phi, bà rất khéo tay, nhìn bên ngoài không hề nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của cái túi.

“Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch.” Lữ Tú Anh đạp lên chiếc bàn máy mà đã lâu rồi bà không đụng vào.

Lâm Tiếu chạy đến xem thử mẹ cô đang làm gì, cô nhìn thấy một chiếc quần lót màu xám dưới kim máy may.

Mẹ đang dùng máy may khâu túi quần lót?

Lâm Tiếu kinh ngạc mở to hai mắt: "Tại sao quần lót lại có túi? Trong túi quần lót đựng cái gì vậy mẹ?"

Lữ Tú Anh suỵt lên một tiếng, bảo Lâm Tiếu nhỏ giọng lại, bà nhỏ giọng nói với cô: “Đựng tiền.”

Lâm Dược Phi phải ngồi tàu hỏa đi công tác, bây giờ tàu hỏa quá lộn xộn, bà cảm thấy bỏ tiền vào túi trong quần áo vẫn không an toàn, nên Lữ Tú Anh may thêm một cái túi lên trên đồ lót của Lâm Dược Phi.

Bỏ một phần tiền vào túi quần lót, như thế chắc chắn sẽ không bị mất.

Sau khi anh trai về nhà, cái loa nhỏ Lâm Tiếu với vẻ đầy kinh ngạc thông báo tin tức này cho anh trai: “Anh ơi, mẹ đã may một cái túi quần trên quần lót của anh.”

Bình Luận (0)
Comment