Lâm Dược Phi vừa về đến nhà, đang cầm ly nước uống nước, nghe cô nói anh phun một ngụm rồi vội vã chạy vào phòng ngủ: "Mẹ."
Lữ Tú Anh cho Lâm Dược Phi xem thành quả của bà, năm chiếc quần lót được trải ra trên giường, mỗi chiếc đều có một chiếc túi mới, trên túi còn được may một chiếc khóa kéo.
“Nếu đi công tác mà không có thời gian giặt quần áo thì mang hết về nhà rồi giặt. Tiền ở trong quần lót, khi không cần dùng đến thì nhất định không được móc ra.”
Lâm Dược Phi: "Mẹ."
Tuy nhiên, cho dù Lâm Dược Phi có cố thuyết phục như thế nào thì Lữ Tú Anh cũng không bị lay chuyển, bà kiên quyết làm như vậy mới an toàn.
Lâm Dược Phi không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể xách vali và cái cặp đi làm cùng với tình thương nặng trĩu trong túi quần lót của mẹ mà đi công tác.
Tiễn anh trai đi công tác, Lâm Tiếu lập tức thương lượng với mẹ: "Mẹ ơi, mẹ ơi, sau này mẹ có thể cho con tiền tiêu vặt được không?"
Lữ Tú Anh ngạc nhiên hỏi: "Tại sao thế?"
Lâm Tiếu: “Con không muốn tiền tiêu vặt mà anh trai cho nữa.”
Lâm Tiếu thầm nghĩ, ai biết được tiền tiêu vặt mà anh trai cho cô có phải là lấy từ trong túi quần lót của anh ra hay không.
Cô không thèm đâu.
Nhân lúc Lâm Dược Phi đi công tác, Lữ Tú Anh vừa hay dọn dẹp nhà cửa, bà mang tất cả áo gối, chăn bông, đệm và rèm cửa trong phòng của phòng ngủ của Lâm Dược Phi tháo ra giặt hết một lượt.
Anh trai còn chưa về nhà, chiếc giường vừa được giặt xong, vừa phơi nắng xong vẫn còn mang theo mùi xà phòng với mùi nắng đã bị Lâm Tiếu leo lên lăn lộn trên đó.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu chơi trên giường vui vẻ như vậy, bà hỏi: "Tối nay con có muốn một mình ngủ trên giường anh trai không?"
Trong nhà hiếm khi có cơ hội để Lâm Tiếu ngủ một mình một giường.
Lâm Tiếu lắc đầu liên tục, sợ hãi nhảy khỏi giường anh trai, ôm lấy cánh tay mẹ: “Con không muốn, con muốn ngủ chung với mẹ.”
Lữ Tú Anh vừa cười vừa xoa xoa mái tóc Lâm Tiếu: "Không dám ngủ một mình à?"
Lâm Tiếu quả thật là không dám nhưng cô không muốn thừa nhận: "Con thích ngủ chung với mẹ thôi."
Buổi tối, Lâm Tiếu lo tắm rửa sạch sẽ từ sớm rồi nằm trên giường, cô sợ mẹ cô để cô ngủ một mình. Lữ Tú Anh thấy bộ dạng nhát gan nhưng lại cố tỏ ra anh hùng của Lâm Tiếu, bà thầm cười trong lòng, bà cũng đã sớm ngồi xuống giường, dựa vào đầu giường cầm một cuốn sách văn học nghệ thuật dành cho thiếu niên lên xem.
Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đặt văn học dành cho thiếu nhi, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh đặt văn học nghệ thuật dành cho thiếu niên.
Mỗi tháng, sau khi bốn đứa trẻ lấy được tạp chí của mình từ tiệm sách Văn Lan đều sẽ vội vội vàng vàng đọc chúng, sau đó sẽ đổi với những người bạn của mình, Lâm Tiếu đổi với Trần Đông Thanh, Vương Hồng Đậu đổi với Diệp Văn Nhân.
Tháng nào Lâm Tiếu cũng đem sách văn học nghệ thuật dành cho thiếu niên về nhà, Lữ Tú Anh đợi Lâm Tiếu xem xong rồi bà cũng tự lấy xem.
Lúc trước tình cờ gặp Vương Nguyệt Nga ở cổng trường, Lữ Tú Anh mới biết rằng Vương Nguyệt Nga cũng đang đọc văn học dành cho thiếu nhi và văn học nghệ thuật dành cho thiếu niên mà Trần Đông Thanh mang về nhà, sau khi biết đối phương cũng đang đọc những cuốn sách đó, cả hai đều bật cười lên.
Vương Nguyệt Nga nói: "Trước đây bác chưa từng xem loại tạp chí dành cho trẻ em như này bao giờ, cũng khá hay."
Lữ Tú Anh mỉm cười: "Dạ vâng, con cũng cảm thấy như vậy."
Vương Nguyệt Nga nói: "Bác nói với Đông Đông, nếu thằng bé thích thì có thể đặt luôn cả hai cuốn tạp chí. Nhưng Đông Đông không chịu, thằng bé nói hiện tại như thế này rất tốt, thằng bé có thể đọc được hai cuốn sách với giá của một cuốn."
Lúc ở nhà Lữ Tú Anh cũng từng nói những lời như thế với Lâm Tiếu và Lâm Tiếu cũng đưa ra câu trả lời giống như Trần Đông Thanh. Khi Lữ Tú Anh nghe thấy những lời mà Vương Nguyệt Nga nói, bà gật đầu liên tục: "Vâng, chúng đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, đều biết lo nghĩ cho gia đình của mình."
Lữ Tú Anh vui mừng vì Lâm Tiếu hiểu chuyện, nhưng cũng vừa đau lòng vì Lâm Tiếu quá hiểu chuyện.
Trước đây, những ngày tháng nghèo khó của gia đình quá nhiều, mặc dù Lữ Tú Anh đã cố gắng hết sức để Lâm Tiếu có một cuộc sống tốt hơn nhưng Lâm Tiếu vẫn nhìn thấy mẹ cô phải chia nhỏ một hào ra để xài. Bây giờ gia đình đã khá giả hơn trước nhưng Lâm Tiếu cũng không phải mở miệng là đòi thứ này đòi thứ kia như những đứa trẻ khác.
Lúc trước các bạn học trong lớp ai cũng có tiền tiêu vặt, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cũng không hề để ý đến việc đó nhưng Lâm Tiếu cũng chưa từng mở miệng đòi họ cho tiền bao giờ.
Bây giờ đã có tiền tiêu vặt nhưng Lâm Tiếu tiêu tiền rất có kế hoạch. Khi Lữ Tú Anh nhìn thấy cuốn sổ ghi chép chi tiêu của Lâm Tiếu, bà vô cùng ngạc nhiên, đó không phải là sổ ghi chép chi tiêu của Trần Đông Thanh mà là sổ ghi chép chi tiêu của chính Lâm Tiếu, mua đồ ăn vặt, mua đồ dùng học tập, mua tạp chí, mỗi ngày tiêu bao nhiêu, từng khoản từng khoản đều ghi rất rõ ràng.